Long Nhất và Long Ngũ rời đi, hai cái đầu trọc sao mà chói mắt, khiến người ta nhìn mà ngứa mắt muốn đập hai phát thật sự.
Dù hai tên này hay chọc đánh nhưng làm việc rất đáng tin, hiệu quả của Sinh Tử Phù đúng là rất tốt.
Có thêm đèn Trường Minh huyền ảo, nhóm lên có thể làm cho ngọn lửa linh hồn của hắn cũng sáng lạn hơn nhiều.
“Mở cửa! Mở cửa! Mau lên, mau cho bọn ta vào!”
Đang nghĩ, ngoài cửa Nam Thiên vang lên tiếng la hét.
Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn xuyên qua sơn môn Thiên Đình.
Kẻ gọi cửa không chỉ có một, chẳng phải là đám người Nam Đế và Bắc Thánh sao.
Thoáng chốc, sơn môn mở rộng, người đầu tiên nhảy vào là Tiểu Cửu Tiên, hoạt bát như tinh linh.
Tu sĩ Thiên Đình đều sờ cầm, chẳng nói Tiểu Cửu Tiên giống Tịch Nhan, đúng là như một khuôn đúc ra.
Tiểu Cửu Tiên nào cần quan tâm, đôi mắt to đánh giá quanh tiên sơn, dù là cô thì cũng không nhịn được mà thảng thốt, nơi này đúng là huyền diệu.
“Đúng là đoạt thiên tạo hoá!”, nhóm Nam Đế cũng đang quan sát, trong lòng kinh ngạc, không ngừn tặc lưỡi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tu sĩ Thiên Đình, họ lên Ngọc Nữ Phong.
Diệp Thành đang chờ, chuẩn bị sẵn rượu ngon rồi.
“Ôi cha, thơm quá!”, lại là Tiểu Cửu Tiên, hoàn toàn không coi mình là khách, trực tiếp ôm một vò.
Bắc Thánh tiến lên, dáng vé muốn nói lại thôi, sau đó hoàn toàn im lặng, tìm một chỗ thi thoảng nhìn lén sang bên này.
“Thánh Chủ Thiên Đình, trăm năm không gặp, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ!”, Nam Đế chậm rãi đi tới, cười nhìn Diệp Thành.
“Đừng chế giễu ta nữa, ngồi đi!”, Diệp Thành mỉm cười.
“Nhóc con, ngầu nhỉ! Tàn sát Đại Thánh, quậy tung Linh Sơn, ngay cả Chuẩn Đế Thích Già cũng bị làm cho ứng kiếp vào đời!”. Mấy người Long Kiếp nhếch môi, tóm tắt sự tích quang huy của Diệp Thành một lần.
“Chuyện cũ rồi!”, Diệp Thành xua tay.
“Sau này chúng ta theo ngươi lăn lộn giang hồ, nào, uống đi, rượu miễn phí, đừng khách sáo!”, Long Kiếp và thần tử Vu tộc vỗ vai Diệp Thành, tự mình ôm một vò, hoàn toàn không có coi mình là người ngoài, rất là tự giác.
“Lão thất!”. Ngược lại, mấy người Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều rơm rớm nước mắt, lão tứ Tiên Vương Hạc chết, là anh em kết nghĩa, sao họ có thể không đau lòng.
Họ rưng rưng lệ khiến không khí nơi này trở nên áp lực, đối với cái chết của Tiên Vương Hạc, ai cũng thấy tiếc hận.
Xét ra thì đám Quỳ Ngưu còn may mắn hơn Diệp Thành nhiều.
Diệp Thành phải trơ mắt nhìn Tiên Vương Hạc bị một mũi tên bắn chết, hắn bất lực, loại đau đớn này, người thường không thể chịu đựng, cũng không thể chấp nhận.
“Yên tâm! Không kẻ nào trước được đâu!”, Diệp Thành cố nén không không rơi lệ, dùng sát ý che giấu.
“Có tính toán gì không?”, Nam Đế nhìn Diệp Thành.
“Đã phái người truy lùng, nợ máu thì phải trả bằng máu!”, sát ý biến mất, ánh mắt Diệp Thành trở nên thản nhiên.
“Nếu cần trợ giúp thì cứ nói, đừng khách sáo!”, thần tử Man tộc lau rượu dính ngay khoé miệng.
“Sẽ không thiếu các ngươi!”, Diệp Thành cười.
“Vậy có thể cho chúng ta biết lai lịch của Thiên Đình Đại Sở không?”. Nam Đế hỏi: “Ngay cả đồ đệ Kiếm Thần, Thiên Khuyết Đế Vương thành Hoa Vũ, thần nữ Đan Tôn Điện, công chúa Khổng Tước, công chúa Hồ Điệp và Lôi Đình Chiến Thể đều bị ngươi chỉ huy, ta muốn biết rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!”
“Không cần quan tâm ta là ai, cũng không nên hỏi lai lịch Thiên Đình gì đó, ngươi chỉ cần biết là từng có ngày tháng năm nào đó, từng có chín mươi triệu anh linh hi sinh để bảo vệ chúng sinh, Chư Thiên Vạn Vực đều thiếu họ một mạng!”
Câu trả lời mịt mờ của Diệp Thành khiến mọi người nhíu mày, loại lời nói này khiến họ chẳng suy đoán được gì.
Nhưng có thể chắc chắn là năm mươi triệu tu sĩ này không đơn giản, mà thân phận Diệp Thành cũng không đơn giản nốt.
Mọi người im lặng, có người cầm ly rượu, người lặng lẽ nhấp rượu, trong lòng không khỏi có chút bi ai.
Diệp Thành bị Ngũ Chỉ Sơn đè ép một trăm năm. Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ năm ấy hiện đã thành một ông lão tang thương bị thời gian phá huỷ mài mòn.
Năm đó, họ đều là thiên kiêu Huyền Hoang.
Hiện tại, họ vẫn hào hoa phong nhã mà Diệp Thành đã gần đất xa trời, trở thành anh hùng tuổi xế chiều.
“Đừng bi luỵ như thế!”. Sự im lặng kéo dài bị Tiểu Cửu Tiên phá vỡ, nhóc con đập bàn khiến mọi người thu hồi bi thương.
“Uống nào!”, mọi người nâng ly, vứt đi mọi phiền não.
“Nhóc con, ngươi sướng nhé! Nhiều vợ đẹp như thế, vậy nói xem cô nào thoải mái nhất!”. Tiểu Cửu Tiên chớp mắt đẹp nhìn Diệp Thành.
“Phụt...”, Chu Tước, Bắc Thánh và những người nữ có mặt đều phun rượu, có cần thẳng thắn như thế không?
“Ta là người đoan chính!”, Diệp Thành vội ho một tiếng.
“Ngươi có phải người đoan chính hay không thì bỏ qua một bên đi, chúng ta bàn tới tiền thuốc men đi!”
“Tiền thuốc men gì?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Đồ đệ ngươi đánh ta, ngươi làm sư phụ, phải bồi thường cho ta chứ!”, Tiểu Cửu Tiên chu môi.
“Đồ đệ của ta?”, Diệp Thành nhíu mày, thăm dò nhìn sang bên cạnh: “Ngươi đã gặp Tịch Nhan?”
“Gặp rồi! Còn từng đánh ta trong tinh không nữa!”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, mặt vẫn không phục: “Ta không cần biết, nàng đánh ta, ngươi phải chịu trách nhiệm”.
Diệp Thành không nói lời nào, trong đôi mắt già nua là tia sáng sáng ảm đạm.