Tốc độ ấy đâu chỉ đảo điên thời gian pháp tác, ngay cả không gian pháp tắc cũng bị đảo lộn, đang Đại Na Di trong tinh không.
Được rồi, Chuẩn Đế đuổi theo cả buổi vẫn chẳng thể theo nối.
"Xấu hổ không?", lão Chuẩn Đế câu cá vội hô một tiếng, suýt nữa không thở nổi, sặc chết.
"Xấu hổ!", Cửu Tiêu Chân Nhân và Cửu Lê Chân Nhân ho khan nói.
"Trông kìa, cô nương kia cũng hack kìa", lão Chuẩn Đế lại nói, vuốt râu thổn thức chậc lưỡi.
Chúng Chuẩn Đế lại quay đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc đồ trắng vèo một cái lướt qua tinh không, tốc độ không chậm hơn Thiên Thanh là bao.
Tuy chỉ nhoáng lên một cái, nhưng khuôn mặt của nàng ta lại như in lại trong tinh không khiến đám lão già kia cũng như si như say.
Nàng ta rất xinh đẹp, cả người chìm trong tiên quang trông mỹ miều tuyệt trần, thánh khiết vô ngần, không dính khói lửa trần tục hay bụi trần nơi thế tục. Vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành khiến cho Chư Thiên Vạn Vực cũng phải phai màu.
"Sức chiến đấu ngang ngửa Thiên Thanh", Cửu Tiêu Chân Nhân thổn thức.
"Đây là vị nào biết không?", đám Chuẩn Đế lại nhìn về phía Cửu Lê Lão Tổ, ông già này nhìn nhận vẫn khá chuẩn.
"Tam Sinh, thần tướng thứ hai... dưới tay Tiên Vũ Đế Tôn".
"Hầy, lại là hóa thạch sống, phải gọi nàng ta là bà cố nội mới đúng".
"Lão phu còn muốn theo đuổi nàng ta nữa ấy? Lần này xem ra thôi bỏ đi, nàng ta tát một cái có thể đánh ta tè ra quần".
Trong lúc cả đám Chuẩn Đế đang tán dóc thì Tam Sinh đã biến mất trong tinh không.
Chẳng bao lâu sau, nàng ta đã đuổi theo Thiên Thanh và sóng vai với hắn ta.
"Ngươi... già đi rồi", Tam Sinh môi đỏ hé mở khẽ cười nói, giọng nói như tiếng trời vừa dịu dàng lại tràn ngập tang thương.
"Ngươi... vẫn đẹp như năm xưa", Thiên Thanh mỉm cười, một câu lại tràn ngập vẻ tang thương, nghe còn xa xôi hơn cả những câu chuyện thần thoại.
"Ừm, có làm phiền hai vị nói chuyện không nhỉ", một tiếng cười khẽ vọng lại, bên cạnh Thiên Thanh chợt xuất hiện một người.
Cũng là một thanh niên áo trắng đầu bạc trông như một vị Thiên Vương, con ngươi chứa đứng vạn vật, biến hóa vô số đại đạo, khí chất như hòa hợp với thiên nhiên.
Có thể sóng vai với hai vị thần tướng thì hiển nhiên cũng là thần tướng. Hắn ta là Thiên Viên - thần tướng thứ ba... dưới tay Tiên Vũ Đế Tôn.
Đều là bạn già nên Thiên Thanh và Tam Sinh đều lắc đầu cưới trước lời trêu chọc của hắn ta như đã sớm thành thói quen.
Ba người như một luồng thần quang điểm xuyết cho tinh không càng trở nên mỹ miều.
Trong khi bay đi, lại có sáu người tiến đến, họ đều là Chuẩn Đế đỉnh cấp và là thần tướng dưới tay Đế Tôn.
Chín vị thần tướng cái thế sau bao nhiêu năm tháng lại tụ hội cũng chỉ nhìn nhau cười, không nói gì thêm phí thời gian.
Thần tướng và thần tướng với nhau, khoác lên chiến giáp lừng lẫy khi xưa tái hiện lại thần uy hào hùng.
Tựa như năm đó đi theo Tiên Vũ Đế Tôn đánh khắp Chư Thiên.
Đại Sở hoàn toàn chìm trong bóng tối như ngày xưa, không thấy ánh mặt trời.
Đội quân vong linh của Thiên Ma quá đông, che phủ cả bầu trời và mặt đất như một vùng biển đen tuyền muốn nuốt chửng mọi nơi.
Bọn họ đều không có tâm trí, chỉ có sự khát máu và giết chóc.