Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay Thánh thể đã có hứng thú như vậy thì đấu một trận đi, được chứ?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã thấy một người bước lên chiến đài, yêu khí lan ra, người này chính là thần tử của Yêu tộc, nụ cười của hắn ta gian tà, trong mắt còn có ánh sáng tà mị, cả người toát lên vẻ quỷ dị.

“Lại có kịch hay để xem rồi”, các tu sĩ đang có mặt vội vàng uống nốt rượu trong ly ngọc, sau đó nóng lòng nhìn lên chiến đài, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc.

“Tiểu tử Yêu Dạ đó lại giậu đổ bìm leo rồi”, thần nữ của Cổ tộc và thần nữ của Linh tộc bĩu đôi môi anh đào xinh xắn: “Có còn là thần tử của Yêu tộc không? Suốt ngày đi làm những chuyện không biết xấu hổ này”.

“Mẹ kiếp, ngươi có còn biết xấu hổ không hả?”, Kỳ Vương ở nơi khác cũng lên tiếng mắng chửi, nhảy lên cao ba trượng: “Ức hiếp một Thánh thể đã gần tàn phế, ngươi làm vậy thì có bản lĩnh gì?”

“Thần tử Yêu tộc lúc này đã bước lên chiến đài, chứng tỏ hắn đã chẳng còn sự kiêng dè gì”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu cười: “Dù thắng hay thua thì sự kiêu ngạo của hắn cũng không còn nữa”.

“Đạo hữu nói có lý”, một vị Chuẩn Đế khác vuốt râu trầm ngâm: “Diệp Thành đã liều mình chiến đấu với ba đại thần tử, đã không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa, thần tử Yêu tộc làm vậy là định cháy nhà hôi của”.

“Thần tử Yêu tộc một lòng chỉ muốn phá thần thoại Hoang Cổ Thánh Thể bất khả chiến bại cùng cấp, có lẽ trong mắt hắn ta, quá trình và thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói: “Xét từ điểm này, hắn đã không bằng Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành rồi”.

“Nếu ta thắng thì đại đỉnh này thuộc về ta”, trong những tiếng xì xào, thần tử Yêu tộc liếc nhìn đại đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành rồi hứng thú nhìn hắn, đúng như Tiên mẫu Dao Trì nói, hắn ta chỉ muốn thắng Thánh thể, quá trình không quan trọng, thể diện cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả.

“Nếu ngươi thua thì sao?”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, sau đó nhét một nắm đan dược vào miệng.

“Nếu ta thua thì thứ này thuộc về ngươi”, thần tử Yêu tộc cười âm u, tế ra một chiếc thần tháp nhỏ.

“Trời ơi! Phong Ma Thần Tháp”, nhìn thấy thần tháp mà thần tử Yêu tộc lấy ra, hiện trường lập tức trở nên sục sôi, dường như họ biết thần tháp này là gì, không ít người nhìn chằm chằm thần tháp chói loá ấy với ánh mắt nóng rực, thậm chí còn có người hơi thở dồn dập, vẻ tham lam lộ rõ.

“Nghe nói Phong Ma Thần Tháp đó từng trấn áp một Ma thần lớn mạnh đấy”, có người lên tiếng, nói xong còn không quên nhìn về thần tử Ma tộc, năm xưa người Phong Ma Thần Tháp trấn áp chính là tổ tiên của Ma tộc, sự sỉ nhục lớn như thế, Ma tộc vẫn luôn ghi nhớ nỗi hận thù này.

“Yêu Dạ, ta sẽ cho ngươi biết tay”, thần tử Ma tộc lạnh lùng nói, sát khí lan ra vô tận trong mắt.

“Dám lấy ra vật này, xem ra thần tử Yêu tộc đã nắm chắc phần thắng!”, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên chiến đài, ánh mắt họ nhìn Phong Ma Thần Tháp lại càng sáng hơn.

“Diệp Thành không ở trạng thái đỉnh cao, dù thần tử Yêu tộc thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì”, có người chế giễu.

“Nhưng so với Phong Ma Thần Tháp của thần tử Yêu tộc thì ta coi trọng đại đỉnh của Diệp Thành hơn”, không ít lão bối tu sĩ vuốt râu, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành: “Chắc hẳn được đúc từ Đại La Thần Thiết trong truyền thuyết, còn có chữ cổ màu vàng xán lạn phía trên nữa, lai lịch chắc chắn rất lớn”.

“Phong Ma Thần Tháp, thứ đồ tốt”, trên đài, Diệp Thành âm trầm lên tiếng, với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra được sự bất phàm của Phong Ma Thần Tháp, hơn nữa Hỗn Độn Thần Đỉnh của hắn đã không kìm được muốn hấp thu nó, đó là Đại Thánh Binh, được đúc từ tiên kim hiếm có.

“Bản thần tử đang chờ câu trả lời của ngươi đấy”, thần tử Yêu tộc nhìn Diệp Thành thích thú.

“Có người dâng bảo bối, vì sao không nhận?”, Diệp Thành cười nhạt, bắt đầu vào việc, một bước giẫm nát chiến đài, thoáng chốc đã tới nơi cách thần tử Yêu tộc mười trượng rồi tung ra một quyển.

Khoé miệng thần tử Yêu tộc hơi nhếch lên, hắn ta không tiến lên chống lại bằng tay không mà trốn tới nơi cách xa hàng trăm trượng, đầu mày hiện lên Yêu văn cổ, hắn ta sử dụng sức chiến đấu đỉnh cao, yêu khí cuồn cuộn tập trung thành yêu hải, bao phủ chiến đài, còn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ khóc gào.

Diệp Thành cười khẩy xông tới, trong tay có thêm một cây trường mâu, hắn múa mâu đại khai đại hợp, khuấy động mây gió, yêu hải cuồn cuộn bị hắn khuấy tan.

Phía dưới, thần tử Vu tộc lại nheo mắt, nhìn chằm chằm chiến mâu trong tay Diệp Thành, đó không phải chiến mâu, bản thể của nó là thần tiễn, Hậu Nghệ Thần Tiễn của Vu tộc.

Không chỉ hắn ta nheo mắt mà rất nhiều lão Chuẩn Đế cũng đều nhíu mày, dường như đã nhận ra nguồn gốc của chiến mâu trong tay Diệp Thành, chủ nhân của nó từng là Hoàng đế của Vu tộc, tên là Hậu Nghệ.

Cách đây rất nhiều năm, Đại Vu Hoàng của Vu tộc đã từng dùng thần tiễn này bắn hạ mặt trời mà kim ô hoá thành, đó là niên đại đầy những thần thoại, đến giờ vẫn được người ta truyền tụng.

Diệp Thành có được Hậu Nghệ Thần Tiễn ở Đại Sở, nó đã theo hắn hơn hai trăm năm, vì thần tiễn này, hắn còn ngộ ra được bí thuật Xạ Thiên, lần đầu tiên sử dụng đã đánh bại được Cơ Tuyết Băng của kiếp trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK