Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành và Bắc Thánh nhìn nhau một cái, cũng lần lượt đuổi theo.

Ba người một trước một sau, đi tới một góc thành cổ Xích Nguyệt, tốn ba trăm nguyên thạch thuê một tiểu viên.

Bắc Thánh rất tự giác, từ lúc tiến vào đã thi triển thần thông, bày ra kết giới, hoàn toàn ngăn cách tiểu viên.

“Chờ một lát”. Yến lão đạo đã tìm một vùng đất trống, lấy túi chứa đồ ra, đổ ra ngoài lấy đồ.

Những đồ vật của ông ta, đơn giản chính là bùa vàng, gương Bát Quái, kiếm gỗ đào vân vân, không thiếu thứ gì.

Rất nhanh, ông liền bắt đầu bố trí trận pháp, chính là một Âm Dương Bát Quái, bốn phía cắm đầy linh kỳ cổ xưa.

“Thật sự là bất phàm”. Không chỉ Diệp Thành, Bắc Thành cũng nhìn đến mắt sáng như tuyết, Âm Dương Bát Quái rất huyền ảo, đang tự diễn hoá, hai người đều nhìn không ra huyền cơ.

“Ngươi, ngồi ở âm quái!”. Yến lão đạo bày xông, vỗ vỗ tay, một tay đẩy Diệp Thành vào trong.

Diệp Thành vào trận, ngồi khoanh chân trong âm quái của Bát Quái.

Yến lão đạo cũng tiến lên, ngồi xếp bằng tại dương quái của Bát Quái.

Tiếp đó, giữa ấn đường Yến lão đạo bay ra một giọt máu tươi, bay lơ lửng giữa hai người, đó là máu của Phục Hy

“Sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, phối hợp Chư Thiên Truy Tung của ta!”. Yến lão đạo thản nhiên nói một tiếng, một chưởng đẩy về phía giọt máu Phục Hy, lòng bàn tay có ánh sáng huyền ảo lóe ra.

Diệp Thành nghe theo, nâng tay đẩy về phía giọt máu Phục Hy kia, Chu Thiên Diễn Biến vận chuyển theo, phối hợp với Yến lão đạo.

Máu của Phục Hy rung động , rất phi phàm, nhìn kỹ, còn có một bóng dáng đang hiện ra trong máu.

Đó chính là Phục Hy, chỉ là bóng dáng, không nhìn rõ chân dung, mơ hồ mà mông lung, lại mang cho người ta sự tưởng tượng vô hạn.

Bắc Thánh lặng lẽ nhìn, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn chằm chằm giọt máu kia, máu Nhân Vương Phục Hy, quá mức bá đạo.

Thân là hậu nhân của Cửu Lê, cô cảm nhận sâu sắc sự rung động của huyết mạch.

Diệp Thành và Yến lão đạo đều không nói, cả hai nhắm mắt.

Theo sự phối hợp vận chuyển của Chư Thiên Truy Tung và Chu Thiên Diễn Hoá, sắc mặt hai người tái nhợt, khóe miệng có máu tràn ra.

Phải biết rằng, đối tượng mà hai người thôi diễn truy tìm là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật, hơn nữa còn là một sợi tàn hồn của Nhân Hoàng, nhất định sẽ chịu sự phản phệ khủng khiếp.

Không biết khi nào, mới thấy giọt máu Phục Hy nở rộ thần quang, như tiên quang cổ xưa, xuyên qua trời đêm.

Ngay tức khắc, sắc trời đột nhiên thay đổi, những ngôi sao trên trời thu lại, một màn nước mơ hồ hiện ra ở trên bầu trời.

Trong màn nước chiếu cảnh núi sông tươi đẹp, đất đai mênh mông, biển vô ngần, không biết là ở đâu.

Yến lão đạo đã mở mắt ra trước, lảo đảo đứng dậy, ngước nhìn màn nước kia: “Lão tổ đang ở đây”.

“Đây là đâu?”, Bắc Thánh nghi hoặc nhìn Lão Đạo.

“Không biết”. Yến lão đạo lắc đầu, hai chúng ta đạo hạnh nông cạn, cũng chỉ có thể thôi diễn đến đây, rất khó tập trung.

Khi nói chuyện, Diệp Thành cũng đã mở mắt, ho ra một ngụm máu tươi, lảo đảo đứng dậy, cũng ngước nhìn màn nước.

Chỉ nhìn một cái, hai mắt hắn lập tức híp lại.

Cảnh hiện ra trong màn nước chính là Đại Sở, núi sông tươi đẹp kia sớm đã khắc sâu trong xương cốt của hắn nhiều năm.

“Sao lại là Đại Sở”. Diệp Thành nhíu mày: “Thân thể ứng kiếp của Nhân Vương Phục Hy vậy mà ở Đại Sở”.

“Ông ta đã đến đó như thế nào, ông ta đến đó từ đâu, đến đó từ lúc nào?”, Những câu hỏi liên tiếp lấp đầy trong đầu Diệp Thành, toàn là sương mù.

Điều này làm cho người ta rất khó hiểu, lúc trước Đại Sở ngăn cách với Chư Thiên Vạn Vực, không người nào có thể xuyên qua bức tường kia.

“Giống như Khương Thái Hư tiền bối, cũng là xông qua từ hố đen không gian?”, Diệp Thành lẩm bẩm tự nói, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy suy đoán này là đáng tin nhất.

“Nếu là như vậy, Đông Hoàng Thái Tâm hẳn là biết”. Diệp Thành thầm suy tính: “Bà ta biết rõ Phục Hy ứng kiếp ở Đại Sở, vì sao bảo ông ta giúp ta nghịch thiên cải mệnh, bà ta hẳn biết ta tu Chu Thiên”.

“Hay có thể nói, ngay cả Đông Hoàng Thái Tâm cũng không biết Phục Hy đã ứng kiếp đến Đại Sở, ông ta đã tránh khỏi Chư Thiên Luân Hồi?”

Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm, trong đầu óc có thể nói là loạn thành một đoàn.

Hắn biết đó là Đại Sở, nhưng không có nghĩa Yến lão đạo và Bắc Thánh cũng biết, bọn họ quả thực chưa từng đến đó.

Hai người đã lấy bản đồ ra, so sánh từng tấm một, kỳ vọng có thể nhận ra hình ảnh hiện ra trong màn nước là ở đâu.

“Chỉ có một hình ảnh, muốn tìm ra địa điểm thật sự ở đâu, khó như lên trời”. Bắc Thánh vừa tìm kiếm vừa nói: “Huyền Hoang quá lớn, Chư Thiên Vạn Vực càng lớn hơn, lần này tìm kiếm, không khác nào mò kim đáy biển”.

“Ông tổ của Diễn Thiên, bẩm sinh đã tự mang một tầng che giấu, hai chúng ta có thể truy tìm ra một hình ảnh, đã là nghịch thiên rồi”. Yến lão đạo ho ra máu, sắc mặt lại tái nhợt, trong lúc thôi diễn truy tìm, đã chịu phản phệ khủng khiếp.

“Chư Thiên rộng lớn như vậy, chỉ một hình ảnh, làm sao tìm?”

“Thân thể ứng kiếp của lão tổ, người bình thường không thể tìm được đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK