“Câu này thì muội tin”, Sở Huyên day trán: “Có thể đánh ngang bằng với kí chủ có độ hoà hợp chín phần thì có lẽ trên phong vân bảng của Đại Sở khó có thể tìm được đối thủ với hắn”.
Rầm!
Khi cả hai đang nói chuyện thì trên sân luyện võ, Diệp Thành và Sơn Hùng đã lần lượt bỏ binh khí xuống, cứ thế tay không ra trận.
Huyền quang ấn!
Man động bát hoang! . Bạn đang đọc 𝙩r𝙪уện 𝙩ại + 𝙩 r ù 𝑚 𝙩 r 𝙪 у ệ n.Vn +
Rầm! Bịch!
Một chiêu mạnh mẽ được tung ra, cả hai đều bị bật lùi về sau, Diệp Thành không quên vặn vặn tay, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Huyết mạch thật dị thường”, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn chăm chú nhìn Sơn Hùng, có vẻ như hắn có thể nhìn thấu sức mạnh kinh người trong huyết mạch của Sơn Hùng, sức mạnh đó thần bí mà cổ xưa, huyết mạch càng khiến hắn có cảm giác bị đè nén.
“Huyết mạch của tộc người Man”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói khàn khàn của Thái Hư Cổ Long.
“Bát tộc ở thời Viễn Cổ, không ngờ còn có người còn sống”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Chẳng trách mà da hắn dày như vậy”.
Roẹt! Roẹt!
Khi cả hai đang nói chuyện thì cơ thể Sơn Hùng ở phía đối diện đã có sự thay đổi dị thường, trên vai hắn xuất hiện những mang vân cổ xưa bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vả lại trên cơ thể còn có lôi điện roẹt qua, đây là biểu hiện cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định.
Khí chất của Sơn Hùng thay đổi nên khí huyết toàn thân tăng lên nhanh chóng với luồng khí man hoang, mái tóc đen nhánh của hắn tung bay.
Bịch! Sau tiếng bước chân của Sơn Hùng đạp vào mặt đất, hắn vung bàn tay to bằng cả dẻ quạt và tung ra một chưởng.
Gừ!
Tiếng rồng gầm vang lên, từng đạo long ảnh gào thét.
Hàng long?
Lần này đến lượt Sơn Hùng tỏ vẻ bất ngờ. Mặc dù hắn ngờ nghệch nhưng không hề ngu ngốc, chỉ cần nhìn là biết Diệp Thành đang thi triển bí pháp gì.
Gừ! Rầm!
Khi hắn còn đang cảm thấy bất ngờ thì hai đạo Hàng Long long ảnh đã va chạm vào nhau vang lên tiếng động rầm trời.
Tiếp tục!
Rầm!
Khi cả hai đang nói chuyện thì trên sân luyện võ, Diệp Thành và Sơn Hùng đã lần lượt bỏ binh khí xuống, cứ thế tay không ra trận.
Huyền quang ấn!
Man động bát hoang! . Bạn đang đọc 𝙩r𝙪уện 𝙩ại + 𝙩 r ù 𝑚 𝙩 r 𝙪 у ệ n.Vn +
Rầm! Bịch!
Một chiêu mạnh mẽ được tung ra, cả hai đều bị bật lùi về sau, Diệp Thành không quên vặn vặn tay, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Huyết mạch thật dị thường”, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn chăm chú nhìn Sơn Hùng, có vẻ như hắn có thể nhìn thấu sức mạnh kinh người trong huyết mạch của Sơn Hùng, sức mạnh đó thần bí mà cổ xưa, huyết mạch càng khiến hắn có cảm giác bị đè nén.
“Huyết mạch của tộc người Man”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói khàn khàn của Thái Hư Cổ Long.
“Bát tộc ở thời Viễn Cổ, không ngờ còn có người còn sống”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Chẳng trách mà da hắn dày như vậy”.
Roẹt! Roẹt!
Khi cả hai đang nói chuyện thì cơ thể Sơn Hùng ở phía đối diện đã có sự thay đổi dị thường, trên vai hắn xuất hiện những mang vân cổ xưa bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vả lại trên cơ thể còn có lôi điện roẹt qua, đây là biểu hiện cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định.
Khí chất của Sơn Hùng thay đổi nên khí huyết toàn thân tăng lên nhanh chóng với luồng khí man hoang, mái tóc đen nhánh của hắn tung bay.
Bịch! Sau tiếng bước chân của Sơn Hùng đạp vào mặt đất, hắn vung bàn tay to bằng cả dẻ quạt và tung ra một chưởng.
Gừ!
Tiếng rồng gầm vang lên, từng đạo long ảnh gào thét.
Hàng long?
Lần này đến lượt Sơn Hùng tỏ vẻ bất ngờ. Mặc dù hắn ngờ nghệch nhưng không hề ngu ngốc, chỉ cần nhìn là biết Diệp Thành đang thi triển bí pháp gì.
Gừ! Rầm!
Khi hắn còn đang cảm thấy bất ngờ thì hai đạo Hàng Long long ảnh đã va chạm vào nhau vang lên tiếng động rầm trời.
Tiếp tục!