Hiện tại, chỉ còn hai Ma Quân đến trễ này là… còn sống.
“Hơi thở này, thật mỹ diệu”. Âm Ma Quân âm hiểm cười, tham lam hít hà, vô cùng hưởng thụ, âm trầm mà đáng sợ.
“Đại Đế từng nói, chư thiên môn này có luân hồi áp chế tu vi, tại sao ta lại không cảm thấy được chút nào”. Dương Ma Quân sâu kín nói một tiếng.
“Không đúng”. Âm Ma Quân vẫn còn đang thích ý ngửi kia, nhăn máu nói. “Dưới vùng đất này, có hơi thở của Thiên Ma Đế”.
“Còn có rất nhiều Ma Quân ma tướng, thế nhưng… thế nhưng mệnh luân của bọn họ đều đã bị phá hủy”. Dương Ma Quân chợt biến sắc, biểu cảm khó có thể tin được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao toàn quân lại bị diệt”.
“Ngay cả Thiên Ma Đại Đế cũng táng thân, sao… sao lại có thể như thế”.
“Chúng ta… đã đến chậm?”. Hai Ma Quân liếc nhìn nhau.
“Hoan nghênh đến Đại Sở”. Khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói to lớn chậm rãi vang lên, uy nghiêm, cô quạnh mà lạnh băng.
Lời nói chưa dứt, Diệp Thành đạp thiên hiện ra, tay là Hiên Viên Kiếm, sát khí cùng nhau nhảy múa, đạo tắc và Đế uy nổ vang.
Mảnh thiên địa này, cũng bị nghiền ong ong, không gian hư vô sụp đổ.
“Hoang Cổ thánh thể, Hiên Viên kiếm!”. Dương Ma Quân híp hai mắt lại, nhìn thẳng vào Diệp Thành, nhận ra huyết mạch của Diệp Thành, hình như cũng nhận ra được hắn đang cầm cái gì… là Đế binh Hiên Viên kiếm.
“Còn có”. Âm Ma Quân hừ lạnh, nhìn về một bên khác.
Ở nơi đó, Sở Huyên Nhi đã nhanh chóng đến, cũng cầm một thanh tiên kiếm, là Đế kiếm mà Đế khí Ngọc Như Ý hóa thành, vô cùng bá đạo.
Vẻ đẹp tuyệt thế của cô ta giống như một nữ vương cái thế.
“Thái Thượng Tiên Thể, Hàng Thiên Ngọc Như Ý”. Lúc này đây, đổi thành Âm Ma Quân híp mắt lại, thực hiển nhiên, hắn ta nhận ra huyết mạch của Sở Huyên, cũng nhận ra món Đế binh kia.
“Chân cẳng hai vị có vẻ không được tốt cho lắm, đại chiến đã kết thúc hơn ba trăm năm, lúc này hai người mới đến”. Diệp Thành bình đạm nói.
“Hơn ba trăm năm?”. Cơ thể hai Ma Quân nhất thời run lên.
“Sớm hay muộn, hoàn toàn không quan trọng”. Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng. “Chết sớm, chết muộn thì, đều là chết, hoàn toàn không khác nhau”.
“Ngông cuồng”. Âm Ma Quân giận dữ, từ trên trời lao đến.
Thân thể của hắn ta chấn động, tay cầm Âm Dương Trích Tinh Nguyệt, chân đạp càn khôn, diễn hoá thần thông, một tấm màn che trời màu đen đột nhiên xuất hiện.
Đó là một bí pháp nghịch thiên, che trời rợp đất giống như một cái động tối đen, cả không gian đen nhánh giống như có thể nuốt chửng tiêu diệt hết thảy sinh linh ở thế gian
Diệp Thành hừ lạnh, xách theo Hiên Viên Đế kiếm, nghịch thiên mà lên, huy kiếm chém ra một tiên hà, uy lực của nó bẻ gãy nghiền nát.
Tấm màn đen che trời, tức thì bị chém đứt, lại hiện ra sao trời.
Trong lúc quyết đấu đỉnh điểm, Âm Ma Quân rên rỉ, khóe miệng Diệp Thành chảy máu.
Âm Ma Quân không phải Chuẩn Đế bình thường, mạnh hơn dự đoán trước của Diệp Thành.
Ai có thể như Diệp Thành, đối đầu với Chuẩn Đế nhưng rốt cuộc hắn không phải là Chuẩn Đế, chỉ mượn Đế uy của Hiên Viên kiếm, rất khó có thể thắng Âm Ma Quân.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”. Âm Ma Quân hừ lạnh, lại diễn thần thông, sát sinh đại thuật dung nhập vào trong tay, lăng thiên bao phủ dưới lòng bàn tay.
Diệp Thành cường thế, huy kiếm lập tức làm, không hề có chút yếu thế nào.
“Sao có thể!”. Âm Ma Quân ra tay, lòng lại khiếp sợ.
Nhưng cái hắn ta khiếp sợ không phải chiến lực của Diệp Thành, mà là mỗi cử chỉ của Diệp Thành đều lộ ra một cổ sát khí của Đế.
Thân là Ma Quân, hắn ta vô cùng hiểu rõ, đó là hơi thở của Thiên Ma Đế, chỉ có giết Thiên Ma Đế… mới có thể có được.
“Hắn diệt Thiên Ma Đế, không có khả năng! Chuyện này không thể nào là thật”. Âm Ma Quân trợn hai mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.
Hắn là Thiên Cảnh, tuy là Hoang Cổ Thánh Thể, dù có Hiên Viên kiếm trợ uy, cũng tuyệt đối không thể ngăn được một đòn có chứa Đế uy.
Nhưng rõ ràng, Đế chi sát khi Thiên Ma Đế ở trong thân thể của hắn.
Hắn không dám tưởng tượng, một tên Thiên Cảnh đã dùng thủ đoạn nào mà giết được Thiên Ma chí cao vô thượng Đại Đế của Thiên Ma Vực hắn ta.
Âm Ma Quân hết sức hoảng sợ, Diệp Thành như quỷ giết đến, không nói hai lời, dùng kiếm chém xuống.
Âm Ma Quân trong nhất thời đẫm máu, lăn qua lăn lại, ma huyết văng khắp nơi, từng giọt chói mắt, suýt chút bị một kiếm của Diệp Thành chém chết.
“Ta không tin”. Âm Ma Quân bạo nộ, máu tươi tràn ra, chảy ngược dung nhập vào thân thể, vết thương trong nháy mắt đã biến mất, lên trời tái chiến,
“Tin hay không, không quan trọng”. Diệp Thành lạnh lùng nói một tiếng, thổi quét sát khí ngập trời, khí thế uy chấn Bát Hoang Tứ Hải.
Hai người đấu trong hư vô, chỉ thấy trời cao vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Bên kia, Dương Ma Quân đã nhào đến phía Sở Huyên, ra tay thi triển bí thuật, có băng niết dị tượng hiện ta, hủy diệt thiên địa.
Sở Huyên cũng không phải là kẻ ăn chay, có Đế binh trợ uy, cường thế giết lui Dương Ma Quân, chiếm được chút ưu thế.