Diệp Thành nghe vậy ngẩn ra, vội vàng quay đi, nghĩ bụng cô đã sớm biết Bắc Thánh là nữ? Không biết có nhận ra mình không? Có biết mình cướp bóc Bắc Thánh không?
Điều đó trái lại khiến hắn bất ngờ, nơi đây chẳng ai biết Bắc Thánh là nữ, cũng chẳng ai biết người cướp bóc Bắc Thánh là hắn, càng không ai quen hắn. Thế nhưng, cô lại như cái gì cũng biết.
Hai ba giây sau, hắn mới nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng. Cô đã ngồi xuống, đặt Vô Tự Thiên Thư lên đầu gối, chăm chỉ cúi đầu đọc sách trông như một con mọt sách.
Hắn vô cùng chắc chắn, tuy đã qua ba năm, nhưng cô vẫn chưa từng cởi bỏ phong ấn ký ức. Bởi vì Cơ Tuyết Băng chân chính sẽ không nháy mắt và cười với hắn như vậy.
“Chuyện cũ quá đau buồn, làm Dao Trì của muội đi, vậy lại tốt”, Diệp Thành rũ mắt, chậm rãi xoay người từng bước một biến mất khỏi đỉnh núi, cũng không để ý đến trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh.
Tiểu Cửu Tiên lại xem mê mẩn, nhưng quay đầu lại đã không thấy Diệp Thành đâu.
Diệp Thành tiếp tục đi vào chỗ sâu, bên trong vẫn có rất nhiều người, cũng không phải ai cũng xem Nam Đế và Bắc Thánh đánh nhau. Chẳng hạn như đám lão già kia, đã đi chỗ sâu hơn tìm kiếm cơ duyên.
Đến khuya, trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh mới kết thúc, ngang tài ngang sức, không phân thắng bại.
Di tích cũng yên ổn hơn, xem đánh nhau một hồi, các tu sĩ lại vẫn còn chưa tan đi, tiếp tục tản mạn trong di tích. Có người thì tìm kiếm cơ duyên, cũng có rất nhiều người đã chết.
Trăng tròn lên cao, Diệp Thành đi ngang qua một bãi biển, sâu trong biển lại tìm thấy một ngôi miếu.
Ngôi miếu ấy đã rất cũ nát và tồi tàn phủ đầy tro bụi, nơi nơi đều là cỏ dại. Bức tượng Phật đứng sừng sững bên trong giăng đầy mạng nhện, song vẫn lộ ra vẻ từ bi xót thương chúng sinh.
Diệp Thành đi vào sân sau ngôi miếu, ập vào trước mắt đã thấy một người đang ngồi khoanh chân niệm kinh dưới gốc cây cổ thụ. Hắn nhìn kỹ thì chẳng phải là Tây Tôn của Huyền Hoang sao?
Tây Tôn là Phật Đà, y như vị tăng ngồi thiền, ánh sáng Phật Đà bắn ra xung quanh, sau đầu còn có vầng sáng Phật quang. Ngay cả tràng hạt trong tay cũng lấp lánh sáng bóng, viên nào viên nấy đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Y là Tôn Giả của Tây Mạc Huyền Hoang, cùng nổi tiếng với đám Nam Đế và Bắc Thánh. Người được truyền thừa Phật giáo khiến người ta khó có thể nhìn thấu, chỉ biết trong miệng niệm kinh dung hợp vô số Phật pháp.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Thành từ trên người Tây Tôn chuyển đến cây cổ thụ đằng sau Tây Tôn.
Cái cây kia vô cùng bất phàm, cổ kính tự nhiên, xanh um tươi tốt, phiến lá không một hạt bụi thỉnh thoảng rơi xuống một hai cái theo làn gió đung đưa. Trong không trung, chúng lại hóa thành vô số Phật quang rồi tan biến trong vô hình.
“Cây bồ đề!”, Diệp Thành lẩm bẩm, lập tức nhận ra cây cổ thụ kia. Nghe đâu Phật Tổ đã chứng đạo thành Đế dưới cây bồ đồ thành Đại Nhật Như Lai, để lại truyền thừa bất hủ.
“Thí chủ cũng nhận ra cái cây này hả”, Tây Tôn mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao, không chút vẩn đục.
“Có nghe nói”, Diệp Thành mỉm cười, liếc sang bên cạnh rồi ngồi xuống trên bục của một cái giếng cạn. Sau đó, hắn lấy ra một bình rượu: “Tây Tôn quả thật y như nghe đồn, đúng là không đơn giản”.
“Hoang Cổ Thánh Thể cũng vậy”, Tây Tôn cười khẽ, nhặt lấy một phiến lá, bắn một cái khiến nó hóa thành Phật quang rồi chui vào bên trong cây Bồ Đề. Cả cây Bồ Đề đều tràn ngập Phật pháp.
Diệp Thành không đáp, đôi mắt lại khẽ híp lại, khá bất ngờ khi Tây Tôn có thể nhận ra thân phận của hắn. Hơn nữa, trông cái vẻ lạnh nhạt kia thì chắc đã sớm biết mình là Hoang Cổ Thánh Thể.
Tây Tôn vẫn khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như sao lẳng lặng nhìn Diệp Thành, ánh mắt cả hai không ngừng giao thoa.
Ngôi miếu rách nát chợt chìm trong tĩnh lặng, gió nhẹ phất phơ, một phiến lá Bồ Đề rơi xuống đầu vai của Diệp Thành và Tây Tôn. Cả hai vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
Chẳng biết qua bao lâu, mới thấy cơ thể cả hai khẽ run, khóe miệng Diệp Thành trào ra một dòng máu tươi. Mà Tây Tôn cũng không khác là bao, khóe miệng tràn đầy máu, nhưng thoáng chốc lại hóa thành Phật quang.
Đúng vậy, ban nãy hai người đã dùng ý niệm để đấu pháp, kết quả lại không phân thắng bại. Tây Tôn và Diệp Thành đều chẳng thể làm gì được nhau, đạo tắc và Phật hiệu đều có sức mạnh ngang nhau.