Nhưng dù hắn ta tức giận thì vẫn mỉm cười tươi rói, nhìn Thanh Loan hứng thú hỏi: “Nàng ghét ta lắm hả?”
“Thái tử nghe ai nói thế, biểu cảm của ta sinh ra đã như thế rồi”. Thanh Loan nói.
“Nàng chắc đã biết tình hình của tộc mình bây giờ, sau này nàng còn phải dựa vào Hỏa Phượng tộc giúp đỡ đấy”. Thái tử Hỏa Phượng cười đầy nham hiểm, mắt lóe sáng nhìn cơ thể Thanh Loan không chút e dè.
“Thái tử đang đe dọa ta đấy sao?”, Thanh Loan vẫn nói rất bình tĩnh.
“Nàng đừng nói khó nghe vậy chứ”. Thái tử Hỏa Phượng từ từ đi đến, vừa lắc lư quạt xếp, vừa cười nói: “Ta chỉ muốn để nàng hiểu được đừng làm bổn thái tử ta tức giận”.
Dứt lời, thằng nhóc này vươn tay ra chạm vào gương mặt của Thanh Loan.
Hình ảnh này làm Minh Tuyệt đang xem thiếu điều muốn nhảy dựng lên, may hắn ta đang ở Minh Giới. Nếu họ ở trên ngọn núi này, hắn ta đã phóng qua đá tên kia một đạp rồi.
Bên này, Thanh Loan lui ra sau một bước, mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Nhưng thái độ nàng ấy càng như thế càng khiến Thái tử Hỏa Phượng có hứng thú, tiếp tục đi đến gần nàng ấy. Hắn ta tiếp tục vươn tay lên, ý muốn sờ soạt nàng ấy.
“Xin thái tử tự trọng”. Thanh Loan lạnh như băng nói.
“Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta rồi, cần gì phải giả vờ trong sạch, cao ngạo như thế”. Thái tử Hỏa Phường cười u ám, để lộ hai hàm răng trắng tinh, vẻ dâm ô trên khuôn mặt bị lột tả trần trụi không che dấu.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng mở kẽo kẹt từ cửa ở gác mái nơi xa truyền đến.
Sau đó đã thấy Diệp Thành xoa đầu, lảo đảo bước ra, hốt hoảng hỏi: “Nơi này là đâu?”
Thanh Loan lập tức bất ngờ, Diệp Thành đã tỉnh rồi.
Đúng là bất ngờ! Phạm vào cấm kỵ, rơi vào mơ hồ mà hồi phục nhanh như vậy!
Hỏa Phượng cũng bất ngờ, hắn ta không ngờ ngọn núi này còn có người đàn ông khác.
Sau một cái chớp mắt, gương mặt hắn ta lập tức lạnh đi vì tự nhiên thấy cái đầu xanh mượt của mình. Cơn tức giận từ trước đến giờ chưa từng có bùng lên.
“Hắn… Là ai?”. Tên đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thanh Loan với đôi mắt đỏ hồng.
“Bạn cũ của ta”. Thanh Loan bình tĩnh nói, gương mặt cũng chả thay đổi.
“Bạn cũ?”, Thái tử Hỏa Phượng tức giận đến mức bật cười, gương mặt đỏ lên: “Thái tử ta thì nghĩ hắn là gian phu!”
“Thái tử chú ý lời nói của ngươi, những lời này chỉ làm mất mặt Hỏa Phượng tộc thôi”. Thanh Loan vẫn bình tĩnh nói.
“Mặt mũi, thể diện? Thể diện của tộc ta, bị dâm phụ như ngươi hủy…”
“Ai?”, Thái tử Hỏa Phượng chưa dứt lời, đã bị Diệp Thành cắt ngang. Hắn nhảy vọt đến, vòng qua Thanh Loan một vòng.
Cuối cùng, đứng trước mặt thằng nhóc kia, hỏi: “Thanh Loan?”
“Là ta”. Thanh Loan nhẹ nhàng cười nói: “Lâu rồi không gặp”.
“Ta có chút nhớ ngươi”. Diệp Thành bước đến ôm nàng ấy, chỉ là cái ôm khi bạn cũ gặp nhau, không có tình cảm riêng tư nam nữ.
Nhưng cái ôm này làm gương mặt của Hỏa Phượng lập tức lạnh đi.
Đúng là vả vào mặt hắn ta mà. Hôn phu như hắn ta đây chỉ chạm một chút cũng không được, ấy vậy mà nàng ta lại để người ngoài ôm tùy thích.
Với lại còn ôm trước mặt hắn ta, chẳng phải đã mất mặt còn đáng sỉ nhục hơn sao? Còn chuyện gì khiến người ta tức giận hơn chứ?
Đỉnh núi Giới Minh, Minh Tuyệt nhảy dựng lên mắng con mẹ nó.
Mụ nội ngươi, nói chưa được mấy câu đã ôm rồi, ôm cũng đúng nhưng đừng có sờ loạn, nàng ấy là bảo bối của ta đấy.
Động tác của hắn ta qua nhanh khiến Bạch Chỉ sợ hãi, giật bắn mình.
Lúc lầu bầu lúc rống lên, ngươi có bệnh à! Dây thần kinh nào bị chạm rồi.