“Đợi thôi, đợi tới ngày Tết trùng dương, Tiên Luân Nhãn tự khắc sẽ mở phong ấn”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói, sợ Diệp Thành nghe không hiểu nó lại giải thích tiếp: “Tiên Luân Nhãn bị trúng lời nguyền nên sức mạnh huyền dương mà nó mang theo đã thôn tính nó, vào ngày tết trùng dương, cũng chính là ngày khí thế chí cương chí dương của trời đất mạnh mẽ nhất và cũng là ngày mà sức mạnh huyền dương yếu nhất, Tiên Luân Nhãn bị khống chế có linh tính, nó sẽ chọn ngày này để giải trừ phong ấn, tận dụng luồng khí chí cương chí dương loại trừ sức mạnh huyền dương”.
“Tết trùng dương, nói vậy là còn một tháng nữa?”, Diệp Thành thầm tính, hắn không quên khẩn cầu: “Sư phụ của con ơi, người phải trông chừng cơ thể xác thịt của con đấy, đừng để người khác cướp đi, người cũng đừng chôn con, con không muốn lúc linh hồn trở lại, cơ thể đã biến thành cái xác mục nát đâu”.
“Chưa biết chừng cô ta sẽ đốt xác ngươi cũng nên”, nghe Diệp Thành lẩm bẩm khẩn cầu, Thái Hư Cổ Long không quên chọc hắn.
“Ngươi còn nói nữa, rất có khả năng này đấy”, Diệp Thành cắn đầu ngón tay, nên biết rằng trong mắt mấy người phía Sở Huyên, Diệp Thành đã chết rồi, nếu như đốt xác hắn thì đúng là rắc rối to.
Tiếp sau đó, Thái Hư Cổ Long lại chìm vào im lặng, cũng vì sự im lặng của nó nên mới khiến Diệp Thành nghĩ tới một người khác: Tịch Nhan.
“Tịch Nhan, không biết sư phụ có phái người đi tìm con không, nơi đó nhất định rất lạnh lẽo”, nghĩ tới Tịch Nhan, Diệp Thành bất giác ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hắn còn sống nhưng Tịch Nhan lại mất rồi. Một kẻ làm sư phụ như hắn cuối cùng cũng không thể cứu được đồ đệ của mình.
“Là ta không nên dẫn dắt con đi theo con đường tu tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy tự trách, nếu không phải hôm đó hắn để lại vài lời nói ở Hoàng cung nước triệu thì tiểu nha đầu quật cường Tịch Nhan cũng sẽ không vượt qua quãng đường xa xôi cả hàng chục nghìn dặm tới Hằng Nhạc Tông tìm hắn và càng không trở thành đồ đệ của hắn.
Lúc này hắn vẫn nhớ như in dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ngây thơ lãng mạn của Tịch Nhan, hắn cũng nhớ rõ mồn một cảnh tượng Tịch Nhan nằm trong lòng hắn.
“Ta sẽ báo thù cho con”, Diệp Thành vô thức nắm chặt tay, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng: “Doãn Chí Bình, mạng của Tịch Nhan, mạng của tám nghìn người phàm ta sẽ tính từng món nợ với ngươi, ta sẽ dùng đầu ngươi để tế bái cho linh hồn của bọn họ trên trời cao”.
Thế nào là chính? Thế nào là ma?
Thế gian này phân chính và ma thế nào? Có thì cũng chỉ là phân mạnh và yếu, quy tắc do kẻ mạnh đặt ra, ngươi mạnh thì ngươi là chính, ngươi yếu thì ngươi là tà ma, đừng oán trách vì sao ngươi lại bị coi là ma, vì ngươi quá yếu mà thôi.
“Nắm đấm chính là vương đạo”, trong đôi mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng: “Chỉ cần ta đủ mạnh thì là người, là thần tiên hay ma quỷ đều do ta đặt ra hết”.
Tí tách! Tí tách!
“Tết trùng dương, nói vậy là còn một tháng nữa?”, Diệp Thành thầm tính, hắn không quên khẩn cầu: “Sư phụ của con ơi, người phải trông chừng cơ thể xác thịt của con đấy, đừng để người khác cướp đi, người cũng đừng chôn con, con không muốn lúc linh hồn trở lại, cơ thể đã biến thành cái xác mục nát đâu”.
“Chưa biết chừng cô ta sẽ đốt xác ngươi cũng nên”, nghe Diệp Thành lẩm bẩm khẩn cầu, Thái Hư Cổ Long không quên chọc hắn.
“Ngươi còn nói nữa, rất có khả năng này đấy”, Diệp Thành cắn đầu ngón tay, nên biết rằng trong mắt mấy người phía Sở Huyên, Diệp Thành đã chết rồi, nếu như đốt xác hắn thì đúng là rắc rối to.
Tiếp sau đó, Thái Hư Cổ Long lại chìm vào im lặng, cũng vì sự im lặng của nó nên mới khiến Diệp Thành nghĩ tới một người khác: Tịch Nhan.
“Tịch Nhan, không biết sư phụ có phái người đi tìm con không, nơi đó nhất định rất lạnh lẽo”, nghĩ tới Tịch Nhan, Diệp Thành bất giác ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hắn còn sống nhưng Tịch Nhan lại mất rồi. Một kẻ làm sư phụ như hắn cuối cùng cũng không thể cứu được đồ đệ của mình.
“Là ta không nên dẫn dắt con đi theo con đường tu tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy tự trách, nếu không phải hôm đó hắn để lại vài lời nói ở Hoàng cung nước triệu thì tiểu nha đầu quật cường Tịch Nhan cũng sẽ không vượt qua quãng đường xa xôi cả hàng chục nghìn dặm tới Hằng Nhạc Tông tìm hắn và càng không trở thành đồ đệ của hắn.
Lúc này hắn vẫn nhớ như in dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ngây thơ lãng mạn của Tịch Nhan, hắn cũng nhớ rõ mồn một cảnh tượng Tịch Nhan nằm trong lòng hắn.
“Ta sẽ báo thù cho con”, Diệp Thành vô thức nắm chặt tay, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng: “Doãn Chí Bình, mạng của Tịch Nhan, mạng của tám nghìn người phàm ta sẽ tính từng món nợ với ngươi, ta sẽ dùng đầu ngươi để tế bái cho linh hồn của bọn họ trên trời cao”.
Thế nào là chính? Thế nào là ma?
Thế gian này phân chính và ma thế nào? Có thì cũng chỉ là phân mạnh và yếu, quy tắc do kẻ mạnh đặt ra, ngươi mạnh thì ngươi là chính, ngươi yếu thì ngươi là tà ma, đừng oán trách vì sao ngươi lại bị coi là ma, vì ngươi quá yếu mà thôi.
“Nắm đấm chính là vương đạo”, trong đôi mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng: “Chỉ cần ta đủ mạnh thì là người, là thần tiên hay ma quỷ đều do ta đặt ra hết”.
Tí tách! Tí tách!