Một giây trước khi nhảy vào vòng xoáy, hắn ta đột nhiên quay đầu lại, cách con sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà, mỉm cười với Diệp Thành.
Diệp Thành cũng mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay: “Thượng lộ bình an”.
“Chúng ta đợi ngươi ở Chư Thiên”. Quỳ Ngưu mỉm cười thu hồi ánh mắt lại, sau đó hít sâu một hơi, nhảy vào trong vòng xoáy.
Vòng xoáy của nhân đạo rất lớn và vận chuyển nhanh chóng, chớp mắt đã không nhìn thấy hắn ta nữa.
Hắn ta quả thực không thể so sánh với yêu nghiệt như Diệp Thành, hắn ta không thể quấy rối luân hồi, cũng không đủ khả năng để tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Khoảnh khắc này, thân thể Diệp Thành có cảm giác thả lỏng không thể giải thích được.
Hắn, cũng nhớ nhà, muốn về nhà, có quá nhiều người đang đợi hắn về, mảnh sơn hà rộng lớn đó mới chính là chốn về của hắn.
Đứng đó một lúc lâu, hắn mỉm cười buồn bã, quay người bước về, ngồi bên cạnh Sở Linh, tâm trạng vẫn còn ngẩn ngơ.
“Đồng hương của ngươi?”, Sở Linh Nhi nghiêng đầu, chậm rãi nói.
"Ta ngươi hắn ta đều cùng quê”. Diệp Thành mỉm cười.
Sở Linh nghe đến hồ đồ, không biết Diệp Thành đang nói cái gì.
Sau đó, cả hai không nói gì nữa, Sở Linh lại bắt đầu cắn hạt dưa.
Thỉnh thoảng nàng lại ngước mắt lên nhìn trộm Diệp Thành.
Nhưng mỗi lần trộm nhìn, nàng đều thấy Diệp Thành đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Điều đáng nói là ánh mắt của hắn rất dịu dàng, giống như một người chồng đang nhìn vợ mình, hắn nhìn nàng khiến nàng rất mất tự nhiên.
Sở Linh ho khan, dứt khoát quay người đi, người này thật kỳ quái.
Diệp Thành cười lắc đầu, muốn trách thì nên trách trí nhớ của nàng bị phong tỏa mà thôi.
Rất muốn mang Sở Linh đi, nhưng vấn đề là... không mang đi được.
Phán quan không dám ra lệnh, Đế Hoang cũng không giúp hắn, chỉ còn cách là tìm Tần Quảng Vương, người đó rất khó chịu và vẫn đang bế quan.
Nghĩ đến đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đã đợi lâu như vậy, cũng không quan tâm hai ba ngày này, hắn còn có Sở Linh ở bên cạnh.
Một cơn gió đen thổi qua, ở cuối đường Hoàng Tuyền xuất hiện bóng người, đó chính là Đầu Trâu Mặt Ngựa, đang áp giải một hồn phách.
Nói về Đầu Trâu Mặt Ngựa thì trông họ rất buồn cười, họ đều để tóc rẽ ngôi giữa, trông thì có vẻ đã rất chú ý trưng diện.
Hai người đều cảm thấy rất hài lòng về bản thân, luôn cảm thấy mình đẹp trai, dáng đi uyển chuyển và mang theo một loại phong cách mạnh mẽ.
Về điểm này Diệp Thành trong lòng hiểu rõ ràng.
Ai bảo Sở Linh Nhi của hắn đẹp như vậy? Ai nhìn thấy nàng cũng sẽ rung động, hai tên này chắc chắn đã sửa soạn đàng hoàng.
Lỡ như Sở Linh vừa ý bọn họ thì sao? Chuyện tình cảm thì ai có thể chắc chắn được, nói không chừng còn là một đoạn nhân duyên.
Hai người họ cảm thấy khá được nhưng lại để tóc rẽ ngôi giữa, càng nhìn càng giống hán gian, thế mà tự tin tràn trề.
Lại nhìn quỷ hồn được Đầu Trâu Mặt Ngựa áp giải, vẫn là một thanh niên, cực kì héo hon, hồn thể có rất nhiều khói đen bay ra.
Xem ra trên đường đến đây, tên này rất không trung thực, không ít lần bị Đầu Trâu Mặt Ngựa chỉnh đốn, bị hai người này đánh đến nghe lời.
Đang nói chuyện, hai người áp giải quỷ hồn tới đây, không để ý tới Diệp Thành mà nhìn Sở Linh, cười đến vui vẻ.
“Tiên tử dạo này có khỏe không? Ta..”. Đầu Trâu chắp tay.
“Diệp... Diệp Thành?”. Chưa để Đầu Trâu nói hết câu, Mặt Ngựa đã thốt lên một tiếng kinh ngạc và nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.
Đầu Trâu nghe vậy cũng nhìn sang, trước đây hắn ta chỉ chăm chú nhìn Thần Cầu Nại Hà, lại quên mất vị bên cạnh Sở Linh.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa một trận, hắn không phải là thánh thể sao? Hoang Cổ Minh Tướng do Tần Quảng Vương thân phong .
Những ngày này hắn là người nổi bật nhất, đầu tiên là quấy rối luân hồi, sau đó phá hủy địa ngục, khiến Cửu Điện Minh Tướng không thể ngẩng đầu lên được, hắn ở trong Nghiệt Hải nửa năm đi ra vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Đây là yêu nghiệt cũng là một kẻ tàn nhẫn, chưa kể đứng trước mặt hắn, nhắc đến cái tên này đều khiến người ta run rẩy cả người.