Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn chưa luyện Âm Minh Tử Tướng luôn. Những nguyên liệu cần cho việc luyện chế Âm Minh Tử Tướng khó tìm như mò kim đáy bể vậy.
Diệp Thành đã định sẵn trận đại chiến ba ngày tới, cho dù phải trả cái giá nào thì hắn cũng phải tạo ra một thi thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên, luyện chế ra một Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, điều đó có nghĩa rằng bên cạnh hắn luôn có hai kẻ bảo vệ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không luyện chế Âm Minh Tử Tướng thì đương nhiên cần luyện chế ra nguyên đan bốn vân ở cảnh giới Không Minh rồi.
Không lâu sau đó, lư luyện đan được lấy ra, tiếp đó, Diệp Thành đẩy tiên hoả vào trong lư luyện đan, linh thảo linh hoa lần lượt được cho vào.
Trời còn chưa sáng, Diệp Thành đang ngủ say thì bị Hồng Trần Tuyết xông vào lôi dậy..
Ôi trời!
Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử dù gì cũng là Viêm Hoàng Thánh Chủ, có thể nể mặt chút không?”
Hồng Trần Tuyết không đáp lời, tốc độ vô cùng nhanh, bà ta di chuyển như một đạo thần hồng tiến vào địa cung của Viêm Hoàng.
Khi hai chân chạm đất thì Hồng Trần Tuyết mới thả Diệp Thành xuống.
Diệp Thành sầm mặt xuống nhưng không dám nổi điên lên, hắn liếc nhìn Chung Giang rồi nhìn sang lão già đầu tóc rối xù bên cạnh Chung Giang.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bất giác nhìn lão già kia.
Nói sao nhỉ? Lão già gầy đét, trông vô cùng nhếch nhác, y phục bẩn thỉu, trên hông còn có bình hồ lô cũ kỹ, đôi mắt không phải nhỏ lắm nhưng lại vẩn đục.
“Đúng là trông không ra sao”, Diệp Thành tặc lưỡi, ai ngờ nổi một lão già thế này lại là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ?
“Ta nói này lão Chung, đây là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng à?”, lão già kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó lại nhìn sang Chung Giang: “Kém xa Chung Viêm”.
“Đừng coi thường hắn”, Chung Giang mỉm cười, vuốt râu nói: “Có thể nhận được sự coi trọng của Huyền Thương Ngọc Giới thì không phải tầm thường đâu, giống như năm xưa ông coi thường Chung Viêm sư huynh, thế mà thành tựu tương lai của huynh ấy cũng đâu có kém gì sư tôn đâu”.
Ồ?
Lão già kia nhướng mày nhìn sang Diệp Thành lần nữa.
Lần này, Diệp Thành tiến lên trước một bước, hắn cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối”.
Nào ngờ lão già nhếch nhác kia lại xua tay: “Ta đã từng gặp Tần Vũ, hắn trông không giống ngươi, nếu Độc Cô Ngạo biết được đồ đệ của mình có thể giỏi giang thế này thì đã tới đây lâu rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác hắng giọng, hắn hỏi dò: “Người cũng biết tiền bối Độc Cô Ngạo sao?”
“Sư tổ của ông ta và Độc Cô Ngạo cùng một người”, không đợi lão già kia lên tiếng, Hồng Trần Tuyết giải thích: “Nếu luận về vai vế thì ông ta là sư huynh của Độc Cô Ngạo”.
Diệp Thành đã định sẵn trận đại chiến ba ngày tới, cho dù phải trả cái giá nào thì hắn cũng phải tạo ra một thi thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên, luyện chế ra một Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, điều đó có nghĩa rằng bên cạnh hắn luôn có hai kẻ bảo vệ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không luyện chế Âm Minh Tử Tướng thì đương nhiên cần luyện chế ra nguyên đan bốn vân ở cảnh giới Không Minh rồi.
Không lâu sau đó, lư luyện đan được lấy ra, tiếp đó, Diệp Thành đẩy tiên hoả vào trong lư luyện đan, linh thảo linh hoa lần lượt được cho vào.
Trời còn chưa sáng, Diệp Thành đang ngủ say thì bị Hồng Trần Tuyết xông vào lôi dậy..
Ôi trời!
Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử dù gì cũng là Viêm Hoàng Thánh Chủ, có thể nể mặt chút không?”
Hồng Trần Tuyết không đáp lời, tốc độ vô cùng nhanh, bà ta di chuyển như một đạo thần hồng tiến vào địa cung của Viêm Hoàng.
Khi hai chân chạm đất thì Hồng Trần Tuyết mới thả Diệp Thành xuống.
Diệp Thành sầm mặt xuống nhưng không dám nổi điên lên, hắn liếc nhìn Chung Giang rồi nhìn sang lão già đầu tóc rối xù bên cạnh Chung Giang.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bất giác nhìn lão già kia.
Nói sao nhỉ? Lão già gầy đét, trông vô cùng nhếch nhác, y phục bẩn thỉu, trên hông còn có bình hồ lô cũ kỹ, đôi mắt không phải nhỏ lắm nhưng lại vẩn đục.
“Đúng là trông không ra sao”, Diệp Thành tặc lưỡi, ai ngờ nổi một lão già thế này lại là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ?
“Ta nói này lão Chung, đây là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng à?”, lão già kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó lại nhìn sang Chung Giang: “Kém xa Chung Viêm”.
“Đừng coi thường hắn”, Chung Giang mỉm cười, vuốt râu nói: “Có thể nhận được sự coi trọng của Huyền Thương Ngọc Giới thì không phải tầm thường đâu, giống như năm xưa ông coi thường Chung Viêm sư huynh, thế mà thành tựu tương lai của huynh ấy cũng đâu có kém gì sư tôn đâu”.
Ồ?
Lão già kia nhướng mày nhìn sang Diệp Thành lần nữa.
Lần này, Diệp Thành tiến lên trước một bước, hắn cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối”.
Nào ngờ lão già nhếch nhác kia lại xua tay: “Ta đã từng gặp Tần Vũ, hắn trông không giống ngươi, nếu Độc Cô Ngạo biết được đồ đệ của mình có thể giỏi giang thế này thì đã tới đây lâu rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác hắng giọng, hắn hỏi dò: “Người cũng biết tiền bối Độc Cô Ngạo sao?”
“Sư tổ của ông ta và Độc Cô Ngạo cùng một người”, không đợi lão già kia lên tiếng, Hồng Trần Tuyết giải thích: “Nếu luận về vai vế thì ông ta là sư huynh của Độc Cô Ngạo”.