“Đi theo ta”. Hắc Vô Thường hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhịn xuống tức giận, xoay người rời đi.
Diệp Thành không quá để tâm, lười biếng đi theo phía sau.
Hai đại quỷ vò đầu ở phía sau, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Người đến chọn thân thể, bọn họ đã gặp qua không ít, hoàn toàn không có biến hoá gì lớn, nhưng giống như Diệp Thành thì là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Chẳng lẽ, hắn chọn được một bộ xương nghịch thiên?
Nhưng chuyện này làm sao có thể được! Xương cốt ở bên trong là loại nào, bọn họ là người hiểu rõ nhất, làm sao có được thân thể tốt tới như vậy.
Tâm tình của Diệp Thành hình như rất tốt, dọc đường vừa đi vừa ngâm nga.
Hắc Vô Thường không ngừng nghiêng đầu, hai tròng mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Thành, càng nói đúng hơn là nhìn chằm chằm thân thể của hắn.
Cái bộ xương này thật sự không tầm thường, có một lực lượng cường đại ngủ đông trong đó, khí huyết bàng bạc, khiến cho ngay cả hắn cũng hoảng sợ.
Biết Hắc Vô Thường nhìn lén mình, Diệp Thành khởi động căn nguyên, mở ra kim quang bao vây toàn thân kín mít.
Hắc Vô Thường xấu hổ, bị kim quang này chiếu đến hai mắt đầy sao, vừa đi vừa xoa một bên mắt, không ít lần đâm vào cây.
“Lão ca, muốn hỏi ngươi chút chuyện này nha!”, Diệp Thành nói.
“Nói”. Hắc Vô Thường còn đang xoa mắt, cảm giác có hơi mơ hồ.
“Tân nhiệm thần của cầu Nại Hà bao lâu mới xuất hiện?” Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Hắc Vô Thường, hy vọng một câu trả lời chính xác.
“Mười năm”. Hắc Vô Thường lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh, không dám nhìn Diệp Thành, sợ lại lóa mắt lần nữa.
“Thời gian mười năm hẳn là nhàm chán lắm”. Diệp Thành than thở.
“Chuyện nhàm chán vẫn còn nhiều lắm?” Hắc Vô Thường nói, nhẹ phất tay một cái, một tay túm lấy Diệp Thành, trong nháy mắt biến mất.
Lúc hai người lại xuất hiện lần nữa thì đã đứng trước một cung điện khổng lồ.
Cung điện này trông khí thế nhưng cũng uy nghiêm lạnh lẽo, có khắc quỷ đầu, cũng có hai hàng Quỷ Vương canh giữ, âm âm trầm trầm.
Diệp Thành ngước nhìn, trông thấy bảng hiệu của cung điện: Điện Công Đức.
Thật hiển nhiên, đây chính là chỗ ghi lại công đức, Diệp Thành cho rằng Minh Giới thật sự rất coi trọng công đức.
Đi theo Hắc Vô Thường vào, mới nhận ra bên trong là cả một thế giới rộng lớn.
Có sương mù âm u lượn lờ, có tiếng kêu rên của lệ quỷ, u ám không ánh sáng, ở phía trên hỗn độn, ở bên dưới cũng hỗn độn.
Vậy duy nhất là một cái tế đàn khổng lồ, bên trên là một tấm bia đá đứng sừng sững, to cỡ chừng vạn trượng, khổng lồ như một quả núi.
“Đây chính là Bia Công Đức”. Hắc Vô Thường nhàn nhạt lên tiếng. “Căng năm ngón tay ra, đặt lên trên Bia Công Đức”.
“Cực Đạo Đế Uy”. Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng rồi đi lên tế đàn, vươn tay trái, mở năm ngón ra áp lên trên bia.
Nhưng chỉ thấy bia công đức run lên, xuất hiện một chữ “tam”.
Diệp Thành liếc mắt nhìn, không hiểu huyền cơ, liếc nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Cái chữ “ba” này là có ý gì?”
“Ba là số công đức của ngươi, trong vòng 99 thì là tiểu quỷ, hơn 99 là đại quỷ, qua 999 là Quỷ Vương, qua 9999 là minh tướng các loại”.
“Nói cụ thể thì như đầu trâu mặt ngựa bọn họ mỗi lần áp giải một quỷ hồn trở về thì sẽ tăng thêm một số?”
“Ngươi cho rằng công đức tu hành dễ vậy?”. Hắc Vô Thường liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Đầu trâu mặt ngựa phải áp giải một vạn quỷ hồn mới tăng được thêm một công đức”.
“Cái này cũng quá…”, Diệp Thành không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
“Thời gian trôi qua thì người sẽ biết cách tăng công đức khó khăn như thế nào”. Hắc Vô Thường vỗ vỗ Diệp Thành, lần đầu tiên mỉm cười.