Hai con ngươi tàn bạo, khát máu, còn lóe lên dâm tà. Dưới ánh sáng mặt trời thái tử kia giống như một ác ma hơn.
Lời hắn ta nói ra, Thanh Loan lão tổ.. Tộc nhân Thanh Loan đột nhiên lạnh mặt, lời này rõ ràng là sỉ nhục họ công khai. Họ làm sao nhịn được.
“Vân Loan, cũng sắp chết rồi mà còn kiêu ngạo như thế”. Một Hỏa Phượng tộc lão tổ lạnh lùng quát, âm thanh như sấm rờn.
“Chuyện này có gì đó hiểu lầm, hai tộc ta với ngươi không nên xảy ra xung đột vũ trang thế này nhỉ?”, Thanh Loan lão tổ lạnh nhạt nói, khí thế cũng không kém.
“Ta muốn cho mọi người hiểu, chọc đến Hỏa Phượng tộc của ta sẽ kết quả thế nào”.
“Ôi trời, mồm miệng cũng ra gì và này nọ đấy!”, Thanh Loan lão tổ chưa kịp nói đã có một tiếng cười cà lơ phất phơ vang vọng khắp trời đất.
Diệp Thành rời khỏi gác mái, bay lên không trung như diều gặp gió.
Mặt của tộc nhân Thanh Loan vừa thấy Diệp Thành cũng chẳng mấy đẹp. Nếu hắn không có Thanh Loan bảo vệ, họ đã quẳng hắn đi rồi.
Sau lưng Diệp Thành còn đi theo hai người, một nữ một nam. Họ là Minh Tuyệt và Bạch Chỉ, thông Minh cùng cấp.
Bạch Chỉ vẫn bình thường, lạnh lùng nhìn chằm chằm ngoài Tiên Sơn.
Ngược lại, Minh Tuyệt lại đến gần Thanh Loan, xoa xoa tay cười ha hả nói: “Tại hạ… Minh Tuyệt”.
Thanh Loan không phản ứng, mà nàng ấy cũng không biết phản ứng thế nào. Đây đang là chiến tranh mà nhỉ?
Minh Tuyệt xấu hổ, không nói nữa mà vặn cổ nói: “Thanh Loan tiên tử cứ yên tâm, nay ta đánh bọn hắn khóc luôn”.
Hắn ta không nói thì tốt, vừa nói ra con ngươi tộc nhân Thanh Loan tộc phải liếc hắn ta một chút, từ đâu chui ra thằng dở hơi nữa vậy.
“Lão tổ, chính là hắn”. Ngoài Tiên Sơn, thái tử Hỏa Phượng gào lên chỉ về phía Diệp Thành: “Lúc trước hắn làm tôn nhi bị thương, còn tư thông với tiện nhân Thanh Loan”.
“Là ta đó, ngon thì lên!”, Diệp Thành cũng nói lớn.
“Dũng cảm đấy”. Hỏa Phượng lão tổ hét lớn: “Trả công bằng cho ta”.
“Đợi đã”. Thanh Loan lão tổ lạnh lùng quát, nhìn chăm chú vào Hỏa Phượng lão tổ, bình tĩnh nói: “Ngươi cũng biết… Hắn là ai chứ?”
“Là ai cũng vô dụng”. Hỏa Phượng lão tổ tức giận chửi.
“Tên của hắn là… Diệp Thành”. Thanh Loan lão tổ thản nhiên nói.
“Diệp Thành?”. Hỏa Phượng lão tổ thả lỏng tay, đôi con ngươi già nua nhắm lại rồi mở ra nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Không chỉ có ông ta, cường giả Hỏa Phượng tộc và người xem kịch xung quanh cùng nhìn về Tiên Sơn, dồn chú ý hết lên người Diệp Thành.
Rõ ràng họ đã nghe đại danh của Diệp Thành.
Hắn là người tàn nhất ở Chư Thiên, cả đời giết hai Đế. Hắn có thể nổi tiếng ở Linh Vực như một thần thoại, truyền thuyết.
“Trời! Đúng là hắn”. Rất nhiều người lấy bức vẽ cuộn ra, trên bức vẽ chính là hình của Diệp Thành, nó được truyền từ Chư Thiên xuống.
“Hắn… Hắn không phải là Diệp Thành thật chứ!”. Có người ngạc nhiên nói.
“Chẳng phải Diệp Thành chết rồi à? Chẳng lẽ… Tin sai?”
“Lão phu thấy Thanh Loan tộc đang dùng thuật che mắt, muốn dùng trò lừa này để thoát chiến tranh với Hỏa Phượng tộc”.
“Đúng là giống như đúc”. Một trưởng lão Hỏa Phượng tộc cầm bức vẽ cuộn tròn trong tay, so sánh người đối diện như một người.
Ba Đại lão tổ Hỏa Phượng tộc đều nhíu mày, hèn chi họ nhìn hắn rất quen. Xem ra, hắn giống hệt với Diệp Thành.
“Lão tổ đừng trúng quỷ kế”. Thái tử Hỏa Phượng tộc nói.
Ba đại lão tổ của Hỏa Phượng tộc đều im lặng, vẫn nhìn chăm chú vào hắn.
Diệp Thành thật không thì xem huyết mạch là chứng minh ra, nếu huyết mạch là Thánh Thể thì là Diệp Thành, không phải là quỷ kế.
Nhưng họ nhìn không ra khi cách một tầng kết giới.