Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ kiếp!

Giữa những tiếng tát giòn tan, một tiếng hét cao vút vang vọng khắp đất trời.

Long Ngũ bị Diệp Thành tát liên hoàn không biết trời trăng mây đất gì, lập tức nhảy dựng lên: “Lão tử chưa nổi điên, ngươi lại coi ta là chuột nhắt đấy à!”

Chát!

Đáp lại hắn ta là một cái tát nữa, hắn ta vừa mới đứng lên đã lại bị đánh ngã xuống đất.

Mà tên súc sinh Diệp Thành lúc này đã ngồi hẳn lên người Long Ngũ, tay cầm cục gạch đập loạn lung tung, Long Ngũ lanh trí lập tức gào khóc.

“Giả vờ cũng giỏi lắm”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh nghiêm túc nói.

“Ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây”, Long Nhất ho khan một tiếng, sờ đầu trọc rồi thoắt cái biến mất.

Không biết tới lúc nào Diệp Thành mới dừng lại, ngồi xổm trước mặt Long Ngũ, cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Ca đây đưa ngươi đi đánh nhau!”

“Được”.

“Vậy mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười hài lòng, xách Long Ngũ lên ném ra khỏi Ngọc Nữ Phong, điều đáng nói là cái đầu trọc lốc ấy vẫn bóng loáng như vậy.

“Lợi hại không?”, Diệp Thành hất tóc rồi đưa tay lên vuốt.

“Lợi hại”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, sau đó cũng xoay người biến mất.

Xuỳ!

Nhìn hai người rời đi, Diệp Thành tỏ vẻ không cho là thế.

Ngay sau đó, hắn phất tay lấy Cửu Châu Huyền Thiên Đồ ra.

Bản đồ này quá lớn, quá tráng lệ, cũng chỉ có thể ở trên đỉnh núi mới mở được hết, thần huy sáng lên, cực kỳ chói mắt.

“Nào, luyện hoá nó đi”, Diệp Thành gọi tiên hoả ra để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân.

Tiên Hoả Đạo Thân gật đầu, đứng dưới Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, sau đó gọi hoả hải ra bao quanh bản đồ, đây là pháp khí đã bị tàn phá, nhưng uy lực lại cực kỳ cường hãn.

Bên này, Diệp Thành đã lấy ra một thứ khác.

Đây là một quả tim màu đen, lúc này nó đang đập thình thịch, mặc dù bị phong ấn nhưng Diệp Thành vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng than khóc, bên trên còn có ma lực tràn ra, ẩn chứa sức mạnh cường đại khiến hắn kiêng kỵ.

Đúng thế, đây chính là trái tim ác ma của Doãn Chí Bình, được cô đọng bởi ma lực tinh thuần, là cội nguồn sức mạnh của ác ma.

“Long gia, ta nên xử lý nó thế nào đây? Huỷ nó à?”, nhìn trái tim ác ma lơ lửng trong tay, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long.

“Đây là bảo bối đấy, sao có thể huỷ được?”, Thái Hư Cổ Long đáp lại ngay: “Nghe ta, dùng Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú độ diệt ác oán, tà niệm trên đó đi, nó sẽ biến thành một quả tim chỉ có sức mạnh ma đạo thuần khiết, tinh tuý hơn ma huyết mà ngươi có nhiều”.

“Như vậy cũng được hả?”, Diệp Thành ngây người.

“Được chứ, đương nhiên là được”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói tiếp: “Ta nói rồi, ma cũng phân thành tốt và xấu, độ diệt ác oán và tà niệm của trái tim ác ma thì phần còn lại sẽ là ma lực tinh thuần, luyện nó hoà vào cơ thể ngươi, nếu ngươi vào trạng thái ma đạo thì sức chiến đấu sẽ lên một tầm cao mới”.

“Vậy thì có ích gì!”, Diệp Thành bĩu môi: “Thần hải của ta có thân niệm của Đại Nhật Như Lai, một khi ta sử dụng ma đạo chắc chắn nó sẽ quấy rối, khi ta đối đầu với kẻ địch còn phải phân tâm chống lại nó, chắc chắn sẽ loạn”.

“Có còn hơn không mà”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Cho dù ngươi phân sức mạnh ra để đối phó với thân niệm của Đại Nhật Như Lai thì sức chiến đấu của bản thân ngươi vẫn được tăng thêm, vào lúc mấu chốt rất hữu dụng”.

“Lần này ngươi không lừa ta nữa đấy chứ?”, Diệp Thành tức giận nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Mẹ kiếp, những lời ta nói đều dựa vào lương tâm hết đấy! Ngoài việc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú gây ra chút tai vạ thì ta đã lừa ngươi khi nào?”

“Cũng đúng”, Diệp Thành ngoáy tai: “Vậy ngươi mau nghĩ cách đuổi thân niệm của Đại Nhật Như Lai ra khỏi thần hải của ta đi”.

“Ta đang tìm rồi, yên tâm, kiểu gì cũng có cách”, Thái Hư Cổ Long không chắc chắn lắm, vì dựa vào kinh nghiệm của nó cũng không biết phải làm thế nào, thủ đoạn của Đại Nhật Như Lai thật sự rất ghê gớm.

Diệp Thành để trái tim ác ma lơ lửng giữa không trung, còn hắn, Thiên Lôi Đạo Thân và đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh đã bao vây trái tim ác ma ở giữa.

Bấy giờ, Phật âm của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vang lên, từng luồng Phật quang chiếu vào trái tim ác ma.

Hu hu hu…

Chẳng mấy chốc, bên trong trái tim ác ma vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, nó đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi giam cầm, nhưng đã bị Diệp Thành phong ấn kìm kẹp thật chặt, nó chỉ là một quả tim, ra khỏi cơ thể chủ nhân thì không thể làm được gì.

Theo từng luồng Phật quang chiếu xuống, ác oán và tà niệm trên trái tim ác ma đã bị độ diệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu đen cũng nhanh chóng chuyển đỏ.

Đêm nay thế giới có vẻ yên bình hơn một chút.

Đây là một quần sơn, các đỉnh núi cao vô tận nối tiếp nhau, tựa như con cự long đang bò trên mặt đất.

Dưới ánh trăng sáng, một nữ tử che mặt đi ra khỏi núi, toàn thân có thần hà bảy sắc kỳ lạ bao quanh, cô giống như người đang trong mơ, dù chỉ cách trăm trượng nhưng lại như xa không thể chạm tới.

Cô giống như Thánh nữ từ tiên giới hạ phàm, thánh khiết không nhiễm bụi trần, đôi mắt đẹp trong trẻo, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy trong đôi mắt đẹp là một thế giới vô tận và lộng lẫy.

Cô đang cầm trong tay một thanh sát kiếm với thần quang bảy màu bao quanh, sát kiếm đó không di chuyển mà chỉ rung lên, thi thoảng có tiên khúc tự nhiên vang vọng, thi thoảng lại thấy có tiếng lệ quỷ than khóc, máu tươi lướt qua đầu kiếm, từng giọt từng giọt rơi giữa những ngọn núi.

“Ngươi còn định giết bao nhiêu người nữa?”, nữ tử che mặt nhìn thanh sát kiếm được thần hà bảy màu bao quanh trong tay với vẻ mặt đắn đo.

“Ta chỉ giết kẻ có người yêu”, sát kiếm rung lên, giọng nói không chút tình cảm vang lên trong đêm đen, cảm giác vô cùng hư ảo.

Phù!

Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài, cho dừng thần thông Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Giờ phút này trái tim ác ma lơ lửng trước mặt hắn đã được gột sạch ác oán và tà niệm, nó là một ma tâm chân chính, mặc dù sức mạnh không bằng lúc trước nhưng so với ma huyết của hắn thì vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Sau đó Diệp Thành cầm ma tâm trong tay đặt trước ngực, nhẹ nhàng ấn vào.

Lập tức, ma tâm hoà vào cơ thể hắn, không ngừng dung hợp với trái tim Thánh thể đang đập trong lồng ngực hắn.

Hự!

Sau đó Diệp Thành rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn, sức mạnh của ma tâm quá lớn, quá bá đạo, còn thôn tính trái tim Thánh thể của hắn, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể hắn.

Vút! Vút! Vút!

Ma tâm vừa hoà vào cơ thể, trong bóng tối đã không ngừng vang lên âm thanh thế này, tu vi của Diệp Thành thoáng chốc đột phá được ba cấp, từ cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, nháy mắt đã lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu đỉnh phong.

Hu hu hu…

Đột nhiên, khí tức ác sát cuồn cuộn trào ra từ trong cơ thể hắn, mang theo tiếng than khóc, còn có sát khí khát máu lạnh lùng. Hình dạng của Diệp Thành cũng thay đổi, tóc đen hoá thành tóc đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu mày xuất hiện ma văn chói lọi.

Đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là khí thế và sức chiến đấu của hắn đã tăng vọt đến cực hạn, mạnh hơn sức chiến đấu đỉnh phong lúc trước rất nhiều.

Vẫn chưa xong, vì khí tức ác sát đang hoành hành nên trên người hắn tản ra Phật quang rực rỡ, thân niệm của Đại Nhật Như Lai trong thần hải đang niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, không ngừng độ diệt khí tức ác sát của hắn.

Phong ấn!

Diệp Thành quát lên một tiếng đầy lạnh lùng, thoát khỏi trạng thái ma đạo.

Lúc này Phật quang trên người hắn mới chậm rãi tiêu tán, hắn cũng khoanh chân ngồi trên mặt đất, tĩnh tâm dung hợp ma tâm.

“Thánh đạo ma tâm, Diệp Thành, ngươi đừng trách ta”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi: “Có thể đây là con đường không bao giờ trở lại được, nhưng ta tin, ngươi sẽ trùng sinh Niết bàn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK