*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, mấy người phía Sở Thiên Chấn vội ho hắng, mặt mày kì quái: “Hắn đang ở bên ngoài nhặt đồ”.
Ồ…!
Thiên Tông Lão Tổ há miệng nhất thời không biết nói gì. Diệp Thành quả thực đang nhặt đồ, vả lại còn nhặt đồ trong trạng thái hết sức vui mừng. Hắn thấy gì là nhặt nấy, nào là binh khí cũ kĩ, ngọc thạch nhuốm máu, chỉ cần là những đồ hắn nhìn thấy thì hắn không tha.
Ngay sau đó, tên này được đưa vào linh sơn đại điện. Vừa đi vào trong, phía Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều chắp tay hành lễ với hắn: “Tiểu hữu, Thiên Tông thế gia nợ tiểu hữu một mối ân tình lớn”.
Nếu không phải Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ trị đạo thương thì e rằng hôm nay bên bị diệt là Thiên Tông thế gia, mối ân tình này vô cùng to lớn.
“Không có gì, không có gì”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu không có gì thì con muốn mượn Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia, không biết có tiện không?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi, không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Phía nam ạ”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng: “Ừm, tốt nhất truyền tống con tới Hằng Nhạc Tông, tránh con phải chạy hết đông tây nam bắc đi tìm Truyền Tống Trận”.
“Hằng Nhạc Tông?”, nghe tên tông môn này, Sở Thiên Chấn bất giác cau mày.
“Tiểu hữu, Đại Sở không có bất cứ Truyền Tống Trận nào có thể truyền tống với khoảng cách hơn hai triệu dặm, cho dù là Hư Không Đại Trận thì cùng lắm có thể truyền tống tám trăm nghìn dặm”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ biết thân phận thực sự của Diệp Thành thì mỉm cười.
“Vậy Thiên Tông thế gia có Hư Không Đại Trận không ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên có”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà: “Nhưng Hư Không Đại Trận có thể truyền tống đông, bắc, tây, nam, ba phương hướng chứ không thể truyền tống về phía nam, cho dù có thể truyền tống thì cũng chỉ có thể truyền tống một trăm dặm”.
“Vì…vì sao cơ?”, Diệp Thành nghe mà choáng váng.
“Vì một trăm nghìn ngọn núi lớn”, ở bên, Sở Thiên Chấn giải thích: “Tiểu hữu có lẽ không biết khoảng cách ba mươi nghìn dặm tính từ phía chính nam của Thiên Tông thế gia có một trăm nghìn ngọn núi lớn, nơi đó hung danh nổi trội, nếu như truyền tống về phía nam vượt quá một trăm ba mươi nghìn dặm thì không gian thông dạo nhất định phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi lớn, không gian ở đó hỗn loạn, rất có khả năng sẽ khiến thông đạo không gian sụp đổ”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, về điều này thì hắn đã trải qua, nên biết rằng cũng vì Truyền Tống Trận mà hắn dùng ở Âm Sơn truyền tống đi nên mới bị sức mạnh thần bí ở hoang mạc quấy nhiễu, dẫn đến nứt vỡ không gian, suýt chút nữa thì mất mạng.
“Muốn tới Hằng Nhạc Tông tốt nhất phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Tông Lão Tổ lại lần nữa lên tiếng: “Cho nên ta khuyên tiểu hữu không nên sử dụng đến Hư Không Đại Trận, dùng vài lần Truyền Tống Cổ Trận cũng giống nhau, chẳng qua chỉ mất thêm chút thời gian thôi”.
Nghe vậy, mấy người phía Sở Thiên Chấn vội ho hắng, mặt mày kì quái: “Hắn đang ở bên ngoài nhặt đồ”.
Ồ…!
Thiên Tông Lão Tổ há miệng nhất thời không biết nói gì. Diệp Thành quả thực đang nhặt đồ, vả lại còn nhặt đồ trong trạng thái hết sức vui mừng. Hắn thấy gì là nhặt nấy, nào là binh khí cũ kĩ, ngọc thạch nhuốm máu, chỉ cần là những đồ hắn nhìn thấy thì hắn không tha.
Ngay sau đó, tên này được đưa vào linh sơn đại điện. Vừa đi vào trong, phía Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều chắp tay hành lễ với hắn: “Tiểu hữu, Thiên Tông thế gia nợ tiểu hữu một mối ân tình lớn”.
Nếu không phải Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ trị đạo thương thì e rằng hôm nay bên bị diệt là Thiên Tông thế gia, mối ân tình này vô cùng to lớn.
“Không có gì, không có gì”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu không có gì thì con muốn mượn Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia, không biết có tiện không?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi, không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Phía nam ạ”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng: “Ừm, tốt nhất truyền tống con tới Hằng Nhạc Tông, tránh con phải chạy hết đông tây nam bắc đi tìm Truyền Tống Trận”.
“Hằng Nhạc Tông?”, nghe tên tông môn này, Sở Thiên Chấn bất giác cau mày.
“Tiểu hữu, Đại Sở không có bất cứ Truyền Tống Trận nào có thể truyền tống với khoảng cách hơn hai triệu dặm, cho dù là Hư Không Đại Trận thì cùng lắm có thể truyền tống tám trăm nghìn dặm”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ biết thân phận thực sự của Diệp Thành thì mỉm cười.
“Vậy Thiên Tông thế gia có Hư Không Đại Trận không ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên có”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà: “Nhưng Hư Không Đại Trận có thể truyền tống đông, bắc, tây, nam, ba phương hướng chứ không thể truyền tống về phía nam, cho dù có thể truyền tống thì cũng chỉ có thể truyền tống một trăm dặm”.
“Vì…vì sao cơ?”, Diệp Thành nghe mà choáng váng.
“Vì một trăm nghìn ngọn núi lớn”, ở bên, Sở Thiên Chấn giải thích: “Tiểu hữu có lẽ không biết khoảng cách ba mươi nghìn dặm tính từ phía chính nam của Thiên Tông thế gia có một trăm nghìn ngọn núi lớn, nơi đó hung danh nổi trội, nếu như truyền tống về phía nam vượt quá một trăm ba mươi nghìn dặm thì không gian thông dạo nhất định phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi lớn, không gian ở đó hỗn loạn, rất có khả năng sẽ khiến thông đạo không gian sụp đổ”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, về điều này thì hắn đã trải qua, nên biết rằng cũng vì Truyền Tống Trận mà hắn dùng ở Âm Sơn truyền tống đi nên mới bị sức mạnh thần bí ở hoang mạc quấy nhiễu, dẫn đến nứt vỡ không gian, suýt chút nữa thì mất mạng.
“Muốn tới Hằng Nhạc Tông tốt nhất phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Tông Lão Tổ lại lần nữa lên tiếng: “Cho nên ta khuyên tiểu hữu không nên sử dụng đến Hư Không Đại Trận, dùng vài lần Truyền Tống Cổ Trận cũng giống nhau, chẳng qua chỉ mất thêm chút thời gian thôi”.