“Lần này vãn bối đến nói từ biệt”. Diệp Thành cười trừ: “Thuận tiện, đến đòi tiền bối… Một chén canh Mạnh Bà”.
Mạnh Bà cười hiền lành, lạt tay đổ một chén Canh Mạnh Bà đưa đến.
Diệp Thành bưng chén Mạnh Bà lên, uống cạn một hơi. Canh vong tình tuy là đắng và khó nuốt, nhưng lại giúp người tan hết mọi khó khăn trong không gian.
“Chỉ một chén thôi, không được nhiều hơn”. Mạnh Bà lấy lại chén canh.
Diệp Thành gượng cười, chắc Mạnh Bà đã sợ chuyện ngày xưa rồi. Lúc đó, hắn uống một trăm chén, uống sạch canh của Thập Điện Diêm La, gây ra một trận ồn ào.
“Đi thôi! Rũ bỏ tất cả rồi đi”. Mạnh Bà xua tay.
Diệp Thành im lặng, lại thi lễ lần nữa rồi từ từ đi xa.
Sau khi hắn rời khỏi Hoàng Tuyền, vẫn không quay lại Quỷ Thành mà đi đến điện thứ nhất. Hắn muốn đến nơi này, tìm chín Đại Minh Tướng uống một lúc.
Sau khi hắn đi rồi, chín Đại Minh Tướng cũng vội vàng rời khỏi đó.
Tất cả đều chạy về nhà tìm vợ mình, người không có vợ lập tức chạy đến thanh lâu, có nữ nhân chuyện này cũng dễ giải quyết.
Bầu trời Minh Giới hôm đó đều là tiếng chửi, mà tiếng đó chỉ chung một tên Diệp Thành.
Đúng rồi đấy, Diệp Thành cho chín người đó ‘thưởng thức’ đặc sản của điện thứ nhất, dược tính quá mạnh không giải sẽ chết.
Chỉ thoáng cái, Diệp Thành đã dùng cùng một chiêu chơi được hai nhóm người. Cuối cùng, xem như thằng nhãi này đã dừng tay.
Trên vùng đất mênh mông này không giới hạn được hắn, Minh Giới rất lớn, mênh mông không có điểm dừng, đi một vạn năm… Chưa chắc đi hết.
Ba ngày có thể xem là thời gian dài đằng đẵng ở Minh Giới.
Hắn không còn nhớ mong gì Minh Giới nữa, còn muốn về nhà nhanh một chút. Người xa quê hương một năm như một ngàn vạn năm, cũng nhớ quê hương bấy nhiêu.
Qua ba ngày, đến đêm cuối trong một đêm yên tĩnh, Diệp Thành đã về đến Quỷ Thành.
Lần này là lần cuối hắn đi dạo trên đường cái của Quỷ Thành, sự hào hoa và phồn vinh ở âm phủ cũng chẳng kém gì nhân gian.
Hắn là một người nổi tiếng nên vừa xuất hiện đều khiến mọi người chú ý.
Trong suốt một năm qua, tin sốt dẻo nhất Minh Giới cũng chỉ có thằng nhãi này, sau một trận chiến Tu La Hải lại càng khiến uy danh hắn trở nên lừng lẫy hơn.
Hắn với Triệu Vân đều chèn ép đồ nhi của chí tôn.
Hôm nay Triệu Vân đã đi rồi, nên những người trẻ tuổi ở âm tào địa phủ này chẳng còn một ai dám tranh chức vị với hắn nữa, có thể nói chính thức đứng lên chức vô địch.
Diệp Thành dừng chân tại một quán rượu, rồi bước vào.
Hắn vừa bước vào, ông chủ quán rượu đó vội vàng đi đến: “Minh Tướng đến khuyên nàng ta hộ với, nàng ta đã uống suốt ba ngày ba đêm rồi”.
Ông chủ này vừa nói vừa chỉ vào trong một góc.
Nơi đó có một cái bàn khuất tầm nhìn, một người phụ nữ đang uống say khướt với đôi mắt lờ đờ, dưới chân nàng ta toàn vò rượu rỗng ngã tứ tung trên mặt đất.
Người trong quán rượu đều chỉ trỏ, bàn tán rồi liên tục thở dài.
Người phụ nữ say khướt kia không phải ai khác chính là Tần Mộng Dao.
Triệu Vân đi rồi, nàng ta đến quán rượu này ngồi suốt ba ngày tời làm một con sâu rượu, cứ thế sống mơ mơ màng màng suốt ba ngày qua.
“Lên rượu”. Diệp Thành đưa cho ông chủ một túi trữ vật.
“Lên… Lên nữa hả?” Ông chủ của quán rượu bất ngờ, ông ta không ngờ ta bảo ngươi khuyên nàng ta, ngươi hay rồi còn cho nàng ta uống thêm.
“Lên”. Diệp Thành lạnh nhạt nói rồi từ từ đi đến bàn của nàng ta.
Hắn đến nhìn cái bàn trong góc, rồi ngồi xuống đối diện với Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao như thể không thấy hắn đến, nàng ta tiếp tục uống rượu, lại thêm một vò cạn. Nàng ta tiện tay quăng nó đi, rồi lại xách một vò khác lên, tửu lượng này không ai ngăn nổi.
Hai người mới không gặp ba ngày thôi, ấy vậy mà trông Tần Mộng Dao tiều tụy đi rất nhiều, tóc thì rối một nùi, không chút sức sống. Bộ dạng nàng ta thì lôi thôi lếch thếch, chả khác nào một nữ quỷ mê rượu.