“Không ổn”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắnn hìn Lâm Thi Hoạ với vẻ mặt đau đớn rồi cuối cùng cũng quyết định hạ tay xuống, nếu như hắn còn cố gọi hồn thì chắc chắn Lâm Thi Hoạ sẽ hồn bay phách tán.
Sau khi Long Nhất bỏ tay xuống, pháp trận hoán linh cũng theo đó mà biến mất.
Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đặt Lâm Thi Hoạ đã hôn mê xuống, tế ra sức mạnh ôn hoà thay cô xoa dịu nỗi đau đớn về linh hồn, khi chìm vào giấc mộng, sắc mặt cô mới dần hồng hào trở lại.
“Chỉ với sức của một mình ta thì rất khó có thể gọi được hồn phách của cô ấy về, ta cần người hỗ trợ”, Long Nhất bất lực.
“Ta có thể giúp đỡ không?”
“Ngươi không được”, Long Nhất lắc đầu đáp lời, “ta cần một người có long hồn như ta, Long Nhất và Long Gia ai cũng được, tốt nhất là Long Gia, nếu như bọn họ đều có mặt ở đây, cả ba chúng ta hợp sức thì sức mạnh của pháp trận hoán linh mới là mạnh nhất, như vậy mới có thể gọi được hồn phách của Lâm Thi Hoạ trong thời gian ngắn nhất”.
“Ngươi đã từng nghe nói tới thiên giới chưa?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất.
“Ta có chút ấn tượng về nơi này”, Long Nhất nói, “Thiên Giới và Minh Giới cùng Linh Giới giống như Chư Thiên Vạn Vực đều là sự tồn tại giống nhau nhưng không cùng khu vực, có điều lại có mối quan hệ với Chư Thiên Vạn Vực, giống như Linh Giới thông linh và Minh Giới tử vong”.
“Ta đã từng thấy một người dựa vào pháp thiên giới, như vậy có thể giúp ngươi được không?”
“Chưa biết được”, Long Nhất trầm giọng, “phải xem cấp bậc của người đó, cho dù là từ Linh Giới thông linh, từ Minh Giới hoán hồn hay từ Thiên Giới mượn pháp thì cũng phải cần một cấp bậc nhất định”.
“Vậy gặp người đó trước, người này tu vi cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nhờ vào Tư Mệnh Tinh Quân từ Thiên Giới”.
“Cái này không nhìn vào tu vi mà quan trọng là công đức và cơ duyên”, Long Nhất nói, “người này có thể nhờ vào Tư Mệnh Tinh Quân thì cấp bậc không phải quá cao, nhưng cũng không phải quá thấp, nếu như có thể tìm được thì có thể thử”.
“Vậy thì lần này ra ngoài phải tìm được người này mới được”, Diệp Thành nói rồi liên tục dùng sức mạnh nguyên thần giúp Lâm Thi Hoạ xoa dịu hồn phách: “Nếu như bọn họ ở tinh vực này thì ta có thể tìm thấy dễ dàng”.
“Bí thuật ngươi tìm người chuyển kiếp chính là Chu Thiên Diễn Hoá”, Long Nhất tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, hắn lấy vò rượu ra.
“Xem ra ngươi biết bí thuật này”.
“Chu Thiên Diễn Hoá, thiên tu thiên sĩ”, Long Nhất nói, “truyền thừa này đã tồn tại từ thời Thái Cổ, thời đại này còn diễn ra sớm hơn Thái Hư Long Đế, sự tồn tại của bọn họ cho dù là Chí Tôn cũng phải kinh sợ, nhưng người có huyết mạch này đều không có kết cục tốt đẹp về sau, không chỉ đơn giản là tán tận tu vi đâu”.
“Ta đương nhiên biết nhưng cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.
“Phản phệ của Chu Thiên Diễn Hoá đã bắt đầu rồi, phải không?”, Long Nhất nhìn thẳng Diệp Thành: “Ví dụ như cái gương kia không chiếu được ngươi, hình ảnh của ngươi đang dần bị xoá đi”.
“Nếu đơn giản như ngươi nói thì đã tốt”.
“Ngươi rốt cục đang giấu bí mật gì?”
“Đừng nói những chuyện đau đầu này được không, nào, giúp ta phân tích hai bức tranh này”, Diệp Thành lấy ra hai bức tranh cuộn từ trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, một bức là lão tổ nhà họ Sở đưa, một bức là lão tổ nhà họ Mạc đưa, điểm tương đồng đó là trên hai bức tranh đều vẽ một người và đều đeo Huyền Thương Ngọc Giới.
“Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Nhất đảo mắt nhìn bức tranh cuộn rồi lại nhìn sang chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành: “Người trong bức tranh này không phải là ngươi sao? Còn phải phân tích gì?”
“Hai bức tranh này do hai vị tiền bối tặng cho ta, bức tranh bên trái đã được lưu truyền năm nghìn năm, bức tranh bên phải được lưu truyền lâu hơn, cho tới bây giờ cũng phải chín nghìn năm rồi”.
“Hai vị tiền bối, là ở Chư Thiên Vạn Vực sao?”
“Đúng vậy”.
“Đợi đã, có gì đó không đúng”, Long Nhất gãi đầu.
Diệp Thành nhìn Long Nhất, “người trong tranh này cho dù là ta hay Hồng Trần thì dù giải thích thế nào cũng thấy mâu thuẫn, thời gian, địa điểm và nhân vận không khớp”.
“Đúng là kì lạ”, Long Nhất lẩm bẩm.
“Xem ra ngươi cũng không hiểu vấn đề”, Diệp Thành cuộn bức tranh lại sau đó phong cấm Lâm Thi Hoạ đang trong trạng thái hôn mê, hắn đưa cô vào Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó mới bay vào hư thiên: “Đi thôi”.
“Vấn đề xảy ra ở đâu?”, Long Nhất cũng đi theo, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
Cả hai người di chuyển như hai đạo tiên mang bay ra khỏi cổ tinh.
Tinh không về đêm càng rực rỡ hơn.
Cả hai người liên tục xuất hiện trên từng cổ tinh, hi vọng có thể may mắn tìm được phía Long Ngũ và Long Gia.
Thế nhưng đáng tiếc là bọn họ không hề tìm thấy.
Có điều, mặc dù bọn họ không tìm thấy Long Ngũ và Long Gia nhưng cũng có được thu hoạch khi quay về, bọn họ đã tìm được không ít người chuyển kiếp của Đại Sở, đó chính là đệ tử của thế hệ Huyền Tự nhưng không có người quá quen thuộc với bọn họ.
Ngày và đêm dần trôi.