Một ngày mới đã đến, ánh sáng ấm áp và trong lành rải xuống khắp Đại Sở.
Hấp thu căn nguyên của Chư Thiên, non sông tươi đẹp tái hiện mạnh mẽ, vạn vật đang sống lại, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Dưới Thiên Huyền Môn, các tu sĩ Đại Sở đã đứng lặng cả một đêm.
Không một người chợp mắt, vẫn đang nhìn lên khoảng mù mịt, dường như không đợi được Diệp Thành sống sót bước ra, thì sẽ không rời đi.
“Người từng đồng ý với con, là sẽ cưới con”. Tịch Nhan lưng đeo tố cầm, bàn tay nhỏ nắm chặt, làm tư thế cầu nguyện.
Cô bé trong bộ dạng thiếu nữ, đôi mắt trong veo linh hoạt, đầy sự dịu dàng nữ tính, trong làn nước mắt, chỉ chứa có Diệp Thành.
“Huynh phải sống sót”. Đám Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng đang cầu nguyện.
Bọn họ chưa bao giờ lo lắng như hôm nay, người nọ ở ngay phía trên, một hơi thở còn sót lại, có lẽ liền sẽ âm dương cách biệt.
“Thần thoại về Diệp Thành, cần Diệp Thành viết tiếp”. Bọn Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị khẽ thì thầm, trong tay áo, nắm đấm đã nắm chặt đến trắng bệch từ lâu.
Một đám huynh đệ tốt, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
Kiếp trước dùng cái chết để bảo vệ hắn, lại khiến cho hắn gánh vác càng nhiều, chôn vùi năm tháng tươi đẹp, khiến một thân đau đớn.
“Con à, về nhà rồi, mở mắt ra nhìn nhà của mình đi!”. Lớp tiền bối Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Long Đại Xuyên, giọng nói khàn khàn, cũng đang thầm cầu khẩn trời xanh.
Bọn họ đều đã nghe nói về chuyện ở Chư Thiên Vạn Vực, từng sự việc đều có sự cô tịch, đều lộ ra đau thương.
Không ai có thể nghĩ đến, ba trăm năm qua, vì tìm người chuyển thế, người thanh niên phong nhã hào hoa kia, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ sở.
“Mẹ kiếp ngươi mà dám ngủ luôn, lão tử sẽ ngủ vợ của ngươi”.
Mấy chục triệu người đều đang cầu nguyện, chỉ có một người hét lớn, chạy tán loạn khắp nơi, không ngừng gào to.
Đó là Tiểu Linh Oa, từ khi đến Thiên Huyền Môn, hắn ta đã mắng cả một đêm, không hề ngừng nghỉ, mà cũng không bị hụt hơi.
Cũng may đám hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành đều bận lo lắng, không lòng dạ nào để tâm đến tên này, bằng không đã bóp chết hắn ta từ lâu rồi.
Trước ánh mắt của mọi người, một đạo tiên quang sáng đẹp vạch trời mà đến.
Ngước mặt lên trời nhìn ra xa mới biết là Đông Hoàng Thái Tâm, tay còn xách theo một người, chính là một thanh niên, rất là thanh tú.
Hắn ta mặc áo trắng đầu bạc, bị xách theo, hai tay hai chân đều rũ xuống, quần áo có chút lộn xộn, nhìn bộ dạng bị đánh không nhẹ.
“Ta tốt xấu gì cũng là Nhân Vương, bà đừng làm như vậy, ta rất mất mặt”. Thanh niên dáng vẻ chán chường.
“Còn Nhân Vương cơ đấy, ngươi cũng thật hay!”, Đông Hoàng Thái Tâm mắng một câu: “Chạy đâu không tốt, lại cố tình chạy đến Đại Sở”.
“Chuyện ứng kiếp, ai mà nói rõ được, việc này không thể trách ta, hơn nữa, ta cũng là vừa mới khôi phục ký ức, liền một mạch liền bị bà xách tới đây, ta tìm ai nói lý lẽ”.
“Lão nương chẳng muốn nghe, hôm nay nếu ngươi không cứu được Diệp Thành, một cái tát chết ngươi”. Đông Hoàng Thái Tâm oán hận nói.
Nói xong, Đông Hoàng Thái Tâm từng bước bước vào Thiên Huyền Môn.
Đám người chín Hoàng Đại Sở và Kiếm Thần nhìn thấy bà ta trở về, còn xách theo một người, trong mắt cũng chợt lóe sáng.
Đông Hoàng Thái Tâm dũng mãnh, ném Nhân Vương xuống đất.
Xong việc, người đàn bà này lập tức khôi phục hình tượng thục nữ, chỉ vì, người yêu Chư Thiên Kiếm Thần ở đây.
Phục Hy chật vật, đường đường là Nhân Vương, quả thực rất mất mặt.
Hàng trăm vị Chuẩn Đế vây đến, nhìn Nhân Vương từ trên xuống dưới.
Vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái, hầu như phần lớn đều đã gặp qua Nhân Vương, nhưng tên này có chút không giống với những gì bọn họ nhớ.
Nói như thế nào nhỉ? Phục Hy năm đó, phong thần như ngọc, mờ ảo như tiên, không hề bận tâm, thật sự là thế ngoại cao nhân.
Nhưng vị ở trước mặt đây, nhìn như thế nào, cũng không dính dáng gì đến Nhân Vương, có chút đáng khinh, giống như một tên trộm, gà gáy chó trộm.
Không biết vì sao, nhìn hắn ta, bất luận là Kiếm Thần hay là chín Hoàng, đều sản sinh ra một loại kích động muốn đánh người.
“Cô gái này trông thật xinh đẹp”. Nhân Vương xoa xoa tay, nhìn thấy Nguyệt Hoàng, nhếch miệng cười, vẻ mặt càng đáng khinh.
Nguyệt Hoàng sững người ngay tại chỗ, nàng ta đây là bị chòng ghẹo rồi sao?
Hoàng giả của Đại Sở, Chuẩn Đế đỉnh phong, nữ vương cái thế, vào lúc này, cũng đều không kịp phản ứng lại.
Ngược lại, Viêm Hoàng và những Hoàng giả Đại Sở khác nhìn nhau.
Rồi sau đó, chúng Hoàng liền tiến lên, xách Nhân Vương đi.
Sau đó, liền nghe thấy tiếng kêu gào khóc thảm thiết.
Nếu không sao gọi là Nhân Vương, kêu gào cũng bá khí ầm ầm.
Kiếm Thần ho khan, Đan Tôn cũng ho khan, các Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng ho khan, nghe đến khóe miệng kéo thẳng, vẻ mặt đặc sắc.
Ngược lại là Đông Hoàng Thái Tâm, một mặt nóng lòng muốn thử, nếu không có Kiếm Thần ở đây, có lẽ bà a cũng xắn tay áo đi đến.
Rất nhanh, chúng Hoàng đã trở lại, trên mặt đầy vẻ sảng khoái.
Lại nhìn Nhân Vương Phục Hy, đã bị đánh cho khóc rồi, mặt mũi bầm dập, một bên lỗ mũi chảy máu, toàn thân trên dưới đều là dấu chân.
Thành thật, lần này thật sự thành thật rồi, đám người này quá bản tính, mặc kệ ngươi là Nhân Vương hay là vương bát, đều đánh hết.
“Lại đây”. Đông Hoàng Thái Tâm quăng tên này đến chỗ Diệp Thành: “Này, chính là hắn, mau cứu sống”.
Nhân Vương lau máu mũi, rồi khoanh tay đi vòng quanh Diệp Thành: “Người này sao trông mặt quen thế nhỉ?”
“Giống hệt Đế Tôn!”. Đan Tôn mở miệng.
“Còn giống như đúc Đế Tôn”. Nhân Vương nhíu mày: “Ta còn cho rằng hắn giống Lục Đạo”.
“Đâu là nhiều lời vô nghĩa như vậy”. Đông Hoàng Thái Tâm mắng.
“Xì!”. Nhân Vương không cho là đúng, lại đi vòng quanh Diệp Thành, đi xuôi hai vòng, đi ngược lại hai vòng.
“Ai truyền cho Chu Thiên Diễn Biến, chắc là ăn no rửng mỡ rồi!”
“Còn là Hoang Cổ Thánh Thể, thánh cốt và bản nguyên của thần chiến, ừm, không có thần tàng, lại còn có Tiên Nhãn của Tiên tộc”.
“Sát khí của Đế, chúc phúc của hồ ly, từng mở Huyết Kế Giới Hạn”.
“Nghịch tu hỗn độn đạo, không chỉ một lần bị trúng đạo thương”.
“Đi qua Minh Giới, còn dạo qua kỹ viện. Ngươi, không phải trai tơ!”
Tên này vừa đi vòng quanh, còn vừa nói lải nhải không ngừng.
Mọi người im lặng không lên tiếng, nhịn xuống sự xúc động muốn đánh người.
Ngay cả Nguyệt Hoàng bị chòng ghẹo cũng im lặng, không chỉ một lần nhìn Nhân Vương, tên trộm này… hắn ta thật sự có thể cứu Diệp Thành?
Không biết bao lâu, Nhân Vương đi vòng quanh mới dừng lại, một câu không nói, chỉ liên tục lắc đầu.
“Lắc đầu là có ý gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nói.
“Dù hắn còn chút tu vi, ta cũng có thể nghịch chuyển Càn Khôn cho hắn”. Nhân Vương lắc đầu thở dài: “Nhưng người này chỉ còn một hơi thở, Nhân Hoàng tại thế, cũng không chắc giúp được”.
“Không nói chuyện hẳn hoi, nhất định muốn ép bà đây phải động thủ rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm rút sát kiếm ra, sáng loáng rực rỡ.
“Ta thật sự không có cách nào”. Nhân Vương vội hốt hoảng kêu oan.
“Ngươi là Nhân Vương cơ mà! Ngươi nói không thể cứu sống, nói ra ai sẽ tin”, Đông Hoàng Thái Tâm cười mỉm.
Nụ cười này của bà ta khiến cho Nhân Vương nhìn mà toàn thân lạnh toát.
“Một câu, không cứu được hắn, ngươi cũng đừng đi!”. Chiến Vương vặn cổ, lộ ra sự bá khí.
“Cách cũng không phải không có”. Nhân Vương lại sợ không hề có dấu hiệu, vuốt cằm đầy ý vị sâu xa: “Tìm người cho hắn mượn mệnh, liền có thể thay hắn kéo dài tuổi thọ”.
“Mượn mệnh?”. Mọi người nhíu mày: “Mượn như thế nào”.
“Như mặt chữ, lấy mạng đổi mạng, đủ thẳng thắn rồi chứ”.
“Nói như vậy, chỉ cần người sống là được, ý này phải không?”
“Ngươi cho là trò đùa à?”, Nhân Vương liếc nhìn mọi người, lại khoanh tay: “Điều kiện vẫn phải có, hơn nữa, tuy là lấy mạng đổi mạng, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sống ba năm, hết ba năm, ta cũng không thể cứu hắn”.
“Chỉ có ba năm?”, sắc mặt mọi người trở nên khó coi .
“Vẫn là câu nói kia, hắn không có tu vi”. Nhân Vương lắc đầu: “Chu Thiên đã làm cho sinh mệnh của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, hồn phách của người phàm, không chịu nổi giày vò, căn nguyên ở đây”.
“Là chúng ta đến muộn rồi”. Mọi người đều tự trách.
Nếu Đại Sở trở về sớm hơn, nếu có thể đến trước khi tu vi Diệp Thành tận diệt, cũng không đến mức khó giải quyết như vậy.
Hàng trăm vị Chuẩn Đế càng nghĩ càng giận, Chư Thiên Kiếm Thần cũng vậy.
Bọn họ tức giận Chư Thiên Vạn Vực, cũng là giận trời xanh, hết lần này đến lần khác nhằm vào một mình hắn, làm cho hắn đầy người vết thương.
“Cứu hay không cứu hả các vị?”. Nhân Vương khoan thai nói: “Các ngươi, không có nhiều thời gian suy nghĩ”.
“Cứu”.