Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh kinh ngạc vang lên khắp nơi, khiến cả ngọn núi chấn động.

Lúc nhìn lại mới biết Diệp Thành đã nắm lấy một chân của cương thi, hung hăng đập lên chiến đầu, đống đổ nát bay đi.

Ném người, thủ pháp chiến đấu nhất quán trước này của Diệp Thành, thường dùng ở dương gian, khi đến âm phủ đấu với cương thi cũng có thể ném một cách thuận lợi.

Nhìn lại cương thi, thân xác vỡ vụn, máu xanh lục chảy ra như suối.

Nó vẫn muốn tấn công tiếp, nhưng còn chưa dùng đến bí pháp Nhất Tông thì lại bị Diệp Thành nâng lên, đập vào chiến đài.

Ngọn núi chấn động, chiến đài lập tức vỡ nát, hiện trường hỗn loạn.

Âm thanh vang dội vang lên liên tục, cảnh tượng vô pháp vô thiên xảy ra, cương thi Thánh Nhi bị một tên súc sinh như Diệp Thành đập xuống đất hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không ngừng.

Cảnh tượng này quả thực rất dọa người, mấy tiểu quỷ bên dưới đứng nhìn đến ngây ngốc, mỗi lần Diệp Thành quăng xuống, tiam can bọn họ lại đạp mạnh, chưa từng thấy thứ gì như vậy bao giờ.

Chủ sân cũng run rẩy khóe miệng, đã từng nghe đến uy danh của Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn kinh sợ.

Có lẽ là động tĩnh quá lớn, nên những người đánh cược ở ngọn núi khác cũng bị kinh động, đều kéo đến, đứng trên ngọn núi này.

Số lượng không ít, đứng đầy cả bốn phương, đại quỷ tiểu quỷ và quỷ vương đều có mặt, hình thái khác nhau.

Lúc nhìn thấy cảnh này thì đều kinh sợ hóa đá tại chỗ.

“Người… Người này là ai vậy! Đánh… Đánh cả cương thi Thánh Nhân sai?”

“Từ khi nào mà Minh Giới xuất hiện một Hoàng Cảnh đánh giỏi đến vậy chứ!”

“Chẳng lẽ, chính là người đã giết chết ác long ở Nghiệt Hải sao?”

“Đeo mặt nạ nên không nhìn rõ vẻ ngoài, nhưng sức chiến đấu kinh khủng như vậy, rõ ràng chính là người giết ác long kia”.

“Hoang Thể Thánh Cổ”. Những người bị thu hút đến, kể cả người xem hay các chủ sân thì đều vô cùng kinh sợ khi thấy cảnh tượng này.

Có thể làm chủ sân ở những trận đấu cược, có ai lại không phải Minh Tướng chứ.

Thân là Minh Tướng hiểu biết càng nhiều hơn, ở Minh Giới có một Hoang Cổ Thánh Thể, được gọi là Đế Quân, sánh vai với Minh Đế.

Nhưng bọn họ rất bất ngờ, Minh Giới đã xuất hiện Đế Quân, mà còn có Hoang Cổ Thánh Thể thứ hai, hơn nữa còn vượt ngoài dự đoán mọi người như vậy.

Âm thanh vang dội không biết khi nào biến mất, đại chiến kết thúc rồi.

Diệp Thành chỉnh lại góc áo, chỉnh lại tóc tai mình.

Còn về đối thủ cương thi Thánh Nhân của hắn thì đang nằm trong hố, không còn hình người, chỉ còn một đống bầy nhầy.

Yên lặng, tĩnh mịch đến kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành như thể nhìn quái vật vậy, hắn là yêu nghiệt, bá đạo.

“Ta thắng rồi, công đức”. Yên tĩnh kéo dài, lại bị giọng điệu của Diệp Thành cắt ngang, vui vẻ hớn hở nhìn chủ sân.

Sắc mặt chủ sân run rẩy, há miệng, vẻ mặt u ám.

Hôm nay ông đây dính phải vận cứt chó gì vậy? Vận “may” thế nào mà gặp phải Hoang Cổ Thánh Thể, thua một lần rồi lại thua lần thứ hai.

Hơn nữa, lần sau còn thua thảm hơn lần trước, trước sau cộng lại cũng hơn ba ngàn công đức, ông đây phải mất bao nhiêu năm mới lấy lại được!

Trong lòng ông ta đang tự tát mình mấy cái.

Tự mình gây ra, là do tự mình gây ra, không đổ lỗi cho người khác được.

Lúc trước người tiền không đủ, lần sau phải đến tiếp, nhưng ông ta thì hay rồi, cứ nói công đức ngang với Minh Thạch, kéo người quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK