“Ngươi… Ngươi… Diệp Thành…”, nhìn thấy dung mạo thật của Diệp Thành, Công Tôn Trí vô thức lùi lại một bước.
“Xem ra ông rất bất ngờ”, Diệp Thành cười nhạt.
“Ngươi… Các ngươi…”, Công Tôn Trí vẫn lùi về sau, nhìn mấy người phía Diệp Thành một lượt, nếu Diệp Thành đã lấy thân phận Thanh Vân Lão Tổ xuất hiện ở đây, vậy những người còn lại không cần nói cũng biết không phải chính chủ.
Thấy Công Tôn Trí như vậy, mọi người đều nhún vai, trở lại hình dáng ban đầu của mình.
Xác nhận suy đoán của mình, mặt Công Tôn Trí lập tức tái nhợt, con ngươi lồi lên, đồng tử cũng co lại bằng đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Giờ phút này, dù là kẻ ngốc cũng đoán ra được tại sao chín đại lão tổ của Thanh Vân mãi không về, tại sao đến giờ vẫn không có tin tức, đó là vì có lẽ họ đã gặp bất trắc.
“Đúng như ông nghĩ, chín đại lão tổ của Thanh Vân các ông đã gặp chút vấn đề, nhưng ông yên tâm, họ vẫn sống, chỉ là chúng ta đã phế tu vi của họ mà thôi”, Diệp Thành ung dung nói, cũng chẳng coi mình là người ngoài mà tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
“Không thể nào…”, Công Tôn Trí nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin: “Chỉ dựa vào các ngươi thì không thể làm được gì chín đại lão tổ”.
“Công Tôn Trí, ông muốn nghe kể chuyện không? Bây giờ vẫn còn sớm, ta cũng không ngại kể cho ông nghe”, Diệp Thành tự rót rượu tự uống, hắn cầm ly rượu lên vừa lắc vừa nở nụ cười nhàn nhã: “Trước đây từng có một người bị các ông chụp mũ là ma, tất cả mọi người đều nghĩ hắn đã chết, nhưng thật không may hắn vẫn còn sống, càng không may nữa là hắn đã làm Thánh chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc, liên hợp với các thế lực lớn của Nam Sở, nắm giữ đội quân tu sĩ có thể đánh bại Thanh Vân Tông trực diện. Nhưng mục tiêu của hắn không chỉ có Thanh Vân và Chính Dương, cũng không phải Nam Sở và Bắc Sở, mà là cả vùng lãnh thổ rộng lớn của toàn bộ Đại Sở, vậy nên hôm nay hắn đến đây là để giành lấy Thanh Vân với cái giá nhỏ nhất”.
Diệp Thành nói đều đều, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Công Tôn Trí đã liên tục lảo đảo lùi về sau, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được.
Đây là một câu chuyện ngắn nhưng lại chứa đựng quá nhiều tin tức chấn động, sao ông ta lại không nghe ra người trong câu chuyện của Diệp Thành chính là hắn, người đời chỉ biết sát thần Tần Vũ và Đan Thánh Diệp Thành chứ không biết Thánh chủ Viêm Hoàng và chưởng giáo Hằng Nhạc, câu chuyện của Diệp Thành đã khiến ông ta bị sốc.
Bây giờ ông ta đã hiểu vì sao Sở Linh và Hằng Thiên Thượng Nhân lại đến cùng Diệp Thành, đến giờ ông ta đã có lý do để tin rằng chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế, vì phía Diệp Thành thật sự có khả năng này.
“Người đâu, có địch tấn công! Địch tấn công!”, giây trước Công Tôn Trí còn đang liên tục lùi lại, lúc này đã đột ngột dừng bước rồi thét gào.
Tuy nhiên tiếng hét của ông ta đã bị kết giới phía Cổ Tam Thông lập ra chặn lại, bên ngoài không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
“Chúng ta sẽ vào đây khi không nắm chắc phần thắng sao?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn Công Tôn Trí: “Công Tôn tiền bối, rất xin lỗi, thời đại của ông hết rồi”.
“Dù vậy, các ngươi cũng không chiếm được Thanh Vân đâu”, Công Tôn Trí gào thét như một con chó điên, ông ta luôn cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận được hiện thực thảm bại này.
“Sao, không chấp nhận chịu thua à?”
“Chúng ta chưa thua, đại quân của Thanh Vân ta vẫn ở đây, họ sẽ không nghe theo lệnh của các ngươi đâu”.
“Đúng thế, họ sẽ không nghe theo lệnh của chúng ta, nhưng không biết liệu họ có nghe theo lệnh của hắn không?”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, nhìn Chu Ngạo vẫn chưa cởi bỏ áo choàng đen.
Chu Ngạo hiểu ý, phất tay cởi bỏ áo choàng, hắn ta mặc áo giáp, thân hình cao lớn rắn rỏi, thật sự giống như một vị tướng quân, cũng có phong thái của bậc nguyên soái thống lĩnh tam quân.
“Chu… Chu Ngạo”, Công Tôn Trí đột ngột lùi lại một bước, vẻ mặt có phần khó tin, ông ta làm sao có thể ngờ đồ nhi duy nhất của mình cũng đang ở trong điện, hơn nữa còn đứng về phía Diệp Thành.
“Sư tôn, lâu rồi không gặp”, Chu Ngạo bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, nội tâm bình tĩnh, ẩn giấu hết thảy nhuệ khí trước đây vào trong cơ thể.
“Đồ phản bội”, vẻ mặt Công Tôn Trí dữ tợn, ông ta chợt rút sát kiếm ra điên cuồng lao tới, một kiếm chém về phía Chu Ngạo.
Tuy nhiên Chu Ngạo vẫn đứng vững như bia đá không thể đổ xuống, mặc cho Công Tôn Trí chém tới, hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì, vì bây giờ tu vi của ông ta đã bị phong ấn, nhát kiếm này của ông ta không thể phá vỡ phòng ngự của hắn.
Keng!
Âm thanh va chạm của kim loại vang lên, tia lửa từ ma sát giữa thanh kiếm và áo giáp toé lên, nhát kiếm này của Công Tôn Trí quả thực không hề khiến Chu Ngạo bị thương.
A!
Ngay sau đó, tiếng gầm thét của Công Tôn Trí lại vang lên trong đại điện, ông ta lại vung kiếm lần nữa.
Tuy nhiên lần này Chu Ngạo đã nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay lên, nắm chuẩn sát kiếm đang chém xuống, khiến Công Tôn Trí rên lên, lùi về sau một bước.
Vút!
Công Tôn Trí còn chưa đứng vững, Chu Ngạo đã xuất hiện trước mặt như một bóng ma, hai tay túm chặt cổ áo ông ta, nhìn ông ta bằng đôi mắt đen kịt.
“Đồ phản bội, phản bội”, tuy bị Chu Ngạo nhìn chằm chằm nhưng Công Tôn Trí vẫn rống lên, ông ta không thể chấp nhận được sự thật rằng đồ nhi duy nhất lại phản bội mình.
“Phản bội?”, Chu Ngạo bật cười, trong tiếng cười mang theo sự phẫn nộ, oán hận và thê lương, đôi mắt đen kịt ậng nước với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Ta đã từng sẵn sàng liều mạng để bảo vệ Thanh Vân, nhưng các ông – những kẻ luôn cao ngạo thì sao? Các ông tự tay bóp chết lòng tin của chúng ta, ông có thấy khi chúng ta rời khỏi Thanh Vân còn không bằng con chó không? Ông có biết chúng ta kéo lê thân thể đầm đìa máu tươi chạy trốn truy sát khó khăn nhường nào không?”
Chu Ngạo càng nói càng kích động, thậm chí khuôn mặt đã trở nên hung ác, giống như con sư tử phát điên, giọng nói đanh thép gần như được hét ra: “Chính các người từ đầu đến cuối đều bảo vệ tên ác ma kia, ông có biết khi thấy Huân Nhi bị Lã Hậu làm nhục tới chết, ta hận các ông nhường nào không? Từ giây phút đó, Chu Ngạo trong mắt ông chỉ sống vì hận thù, máu của ta cũng chỉ chảy vì nợ máu”.
Nói đến đây, nước mắt của Chu Ngạo thực sự rơi xuống.
Giờ phút này, trong đại điện vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả Diệp Thành đang ngả người trên ghế cũng bất giác ngồi thẳng dậy, không chỉ hắn mà phía Sở Linh và Chung Quy cũng không ngờ Chu Ngạo từng phải trải qua những ngày tháng khổ sở như thế, có lẽ cho đến giờ phút này hắn ta mới thực sự trút bỏ được nỗi uất ức đến cực điểm trong lòng.
Lại nhìn Công Tôn Trí, ông ta như hoá đá, vẻ mặt vẫn còn dữ tợn nhưng đã không còn dám nhìn thẳng vào mắt Chu Ngạo nữa.
Chẳng bao lâu, nước mắt của Chu Ngạo bốc hơi hoàn toàn, hắn ta đã bình tĩnh hơn đôi chút, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: “Công Tôn Trí, ông từng dạy ta có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình. Bây giờ chúng ta đến rồi, thời đại của ông cũng đã hết, bắt đầu từ hôm nay ta không còn là đồ nhi của ông, ông cũng không còn là chưởng giáo của Thanh Vân nữa”.