Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Sau tkhi Đại La Thần Đỉnh thi triển thần uy, nó và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đối kháng với nhau tạo ra âm thanh chấn động.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên bị Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trấn áp đến mức lung lay kịch liệt, thần quang trên đó tối đi một phần, cũng vì Đại La Thần Đỉnh bị trấn áp nên Diệp Thành bất giác hự lên một tiếng.

Có lẽ đúng như Cơ Tuyết Băng nói, cô ta và Diệp Thành hợp lực có thể chặn lại được Cửu Châu Huyền Thiên Đồ nhưng nếu chỉ một mình Diệp Thành thì lại khó nói.

Mặc dù Đại La Thần Đỉnh được đúc từ đại la thần thiết nhưng dù sao cũng mới chỉ được tôi luyện trong khoảng thời gian ngắn.

So với nó mà nói thì Cửu Châu Huyền Thiên Đồ uy danh Đại Sở lại được tế luyện bởi Thần Hoàng năm xưa, chính là một món pháp khí. Mặc dù cũ kĩ nhưng sau khi được tôi luyện theo năm tháng, uy lực của nó mạnh mẽ dị thường.

Và như vậy, Đại La Thần Đỉnh bị trấn áp.

“Diệp Thành, ta vẫn không nỡ giết ngươi cho lắm”, trong hư không, Doãn Chí Bình hít vào một luồng khí màu máu, hắn cười tôi độc, nụ cười u ám đến mức đáng sợ.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành hắng giọng, đầu lơ lửng thần hồng xông lên, hắn mang theo thánh huyết tinh nguyên của thánh thể và đẩy vào trong Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên, thần quang xoay vần, hình thể nhanh chóng biến to hơn một phần, những độn giáp thiên tự nhanh chóng vận chuyển, tự tổ hợp lại với nhau giống như bị thánh huyết kích thích sức mạnh mạnh mẽ, thiên âm đại đạo như cái chuông khổng lồ vang vọng âm thanh, xung quanh còn có rất nhiều dị tượng đan xen, đó là thần long đang xoay vần, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm gào, giao long gầm rú.

Ngay lập tức, Đại La Thần Đỉnh phát ra uy lực mạnh mẽ.

“Vậy mới thú vị chứ”, Doãn Chí Bình bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc.

Tiếp đó, hắn vươn một tay ra, hư không như rung chuyển, một vòng xoáy đen xì hiển hiện nhanh chóng vận chuyển, khả năng thôn tính mạnh mẽ khiến người ta biến sắc giống như muốn nuốt chửng mọi thứ trên thế gian vậy.

Thôn Thiên Ma Công!

Diệp Thành cau mày, khi hắn và Cơ Tuyết Băng hợp sức đấu lại Doãn Chí Bình, hắn từng thấy sự lợi hại của Thôn Thiên Ma Công.

Hiện giờ có sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn và sức mạnh ác ma, uy lực của nó càng tăng lên gấp bội, chỉ trong một giây ngắn ngủi, hắn phát hiện tin nguyên của mình nhanh chóng bị thôn tính, vả lại tốc độ còn nhanh trông thấy.

“Còn điên cuồng hơn cả ta”, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh, phần trán của hắn còn có quang huy lấp lánh.

Vù! Vù! Vù!

Không lâu sau đó, tiếng vù vù vang lên không dứt, thần quang đủ màu bay ra khỏi trán hắn sau đó bay thẳng lên trời cao hoá thành từng binh khí, sát kiếm, kim đao, chuông đồng, trống trận, linh gương, bảo tháp gì cũng có.

Quan trọng nhất đó là số lượng binh khí mà Diệp Thành tế gọi ra thật sự nhiều, cũng phải cả nghìn binh khi với đủ thần quang, trông giống như những vì sao thắp sáng cả hư không.

Ôi…ôi trời!

Thấy cảnh tượng này, những người quan sát ở tứ phương đều kinh ngạc tròn mắt, những tu sĩ ở cảnh giới không minh bình thường cùng lúc tế gọi ra mười món binh khí đã là giỏi lắm rồi, còn Diệp Thành chỉ cần tế gọi một lần đã ra cả nghìn binh khí bản mệnh, đây không phải súc sinh thì là gì.

Rầm! Rầm!

Trong làn sóng kinh ngạc, hư không rung chuyển như thể có tiếng sấm rền nối liền nhau, cả hư không đều bị ánh sáng chói loá kia che lấp, khí thế đan xen với nhau tạo thành uy lực mạnh mẽ chấn động.

Phong ấn cho ta!

Diệp Thành hô to, khí huyết toàn thân sục sôi, hắn điên cuồng thiêu đốt, đổi lại, linh lực mạnh mẽ được đẩy vào rất nhiều binh khí.

Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, mặc dù không phải là bản hoàn chỉnh nhưng khí huyết cũng rất dồi dào, quan trọng nhất đó là Diệp Thành đang liều mạng, kể cả là bản thể của Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng mới có được tinh nguyên dồi dào như vậy để kiểm soát được hàng nghìn binh khí.

Rầm!

Sau tiếng động rầm trời, hàng nghìn binh khí cùng đồng thời phát ra thần uy và vòng xoáy Thôn Thiên Ma Công liên tục vận chuyển bị nhiều binh khí cấm cố.

Phụt!

Ngay lập tức, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, vì để phong cấm vòng xoáy của Thôn Thiên Ma Công mà hắn phải trả cái giá không hề nhỏ.

Phía này, thấy Diệp Thành phong cấm vòng xoáy Thôn Thiên Ma Công, sắc mặt Doãn Chí Bình chợt tôi độc hẳn lại, quan trọng là rất nhiều thần thông của hắn đều bị Diệp Thành hoá giải khiến trái tim ác ma của hắn càng ham muốn giết chóc hơn bao giờ hết.

“Ngươi có ta cũng có”, Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, phần trán cũng có thần quang rực rỡ như thể hắn sắp sử dụng rất nhiều binh khí phá giải phong cấm mà Diệp Thành tạo ra với Thôn Thiên Ma Công.

“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước ra cả trăm trượng sau đó dùng một kiếm phong thần đâm xuyên hư không, cứ thế chĩa về phía trán Doãn Chí Bình.

Thấy vậy, phần trán Doãn Chí Bình có một thanh sát kiếm màu đỏ bay ra.

Cút!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn tung ra một chưởng Cuồng Long Thiên Nộ khiến thanh sát kiếm kia nứt lìa.

Vút!

Sau âm thanh chói tai, nhất kiếm bá đạo của Diệp Thành đâm tới.

Thái Hư Na Dịch!

Doãn Chí Bình hắng giọng lạnh lùng, hắn muốn dựa vào bí pháp này để dịch chuyển nhát kiếm tuyệt sát của Diệp Thành và tranh thủ thời gian cho việc dùng nhiều binh khí.

“Ngươi có thể chuyển dịch một kiếm Phong Thần Quyết, không biết chiêu này ngươi có thể dịch chuyển hay không?”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, giữa trán lại có kim huy đang phát sáng, một luồng sức mạnh mạnh mẽ nhanh chóng hội tụ.

“Cảm giác này…”, Diệp Thành tái mặt, hắn vội lùi về sau như thể biết được uy lực trong chiêu thức này của Diệp Thành.

Vút!

Doãn Chí Bình vừa lùi về sau thì phần trán của Diệp Thành có một đạo thần mang mạnh mẽ bay ra, sức mạnh thần mang mang theo sấm sét, sức mạnh huyết mạch và sức mạnh tiên hoả, uy lực vô song.

Chiêu này chẳng phải là thần thương sao?

“Sao có thể…”, câu này vang lên bởi Thái Hư Cổ Long trong cơ thể của Doãn Chí Bình như thế sau khi biết được Diệp Thành cũng thông thạo bí thuật này khiến nó kinh ngạc.

Đến nó còn kinh ngạc chứ đừng nói là Doãn Chí Bình.

Trước đó, một chưởng thần thương của hắn suýt chút nữa khiến Diệp Thành tuyệt sát, biết sự bá đạo của bí thuật này nên khi đối diện với một đòn thần thương của Diệp Thành, sao nó có thể không sợ hãi cho được, nếu như trúng chiêu thì cảm giác đó sẽ không ra sao cả.

Cấm!

Thấy Doãn Chí Bình nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành một tay kết ấn dùng bí thuật cấm cố hư không.

Ngay sau đó, cơ thể của Doãn Chí Bình ngừng lại vào giây phút đó.

Thế nhưng cũng vào giây phút đó, thần mang thần thương đâm xuyên tới, trong chốc lát sát phạt tới vị trí cách hắn một trượng khiến Doãn Chí Bình tái mặt, hắn còn chưa trúng chiêu thì đã cảm thấy phần trán đau nhói.

Thái Hư Động!

Vào lúc hiểm nguy, Doãn Chí Bình lại lần nữa sử dụng bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long.

Phía này, Diệp Thành đã lường trước Doãn Chí Bình sẽ sử dụng bí thuật này để hoá giải nguy cơ, đã tính toán trước nên hắn đương nhiên không thể để Doãn Chí Bình được đắc ý.

Ngay lập tức, Thái Hư Động vừa xuất hiện đã bị vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo hút vào, không có Thái Hư Động, Doãn Chí Bình cứ thế xuất hiện trước thần mang thần thương, kể cả với một kẻ có sức chiến đấu như hắn thì cũng không thể né qua chiêu này.

Phụt!

Sau một màn mưa máu bắn ra, một đạo thần mang thần thương với đòn công kích về linh hồn lập tức đâm xuyên trán Doãn Chí Bình.

A…!

Doãn Chí Bình gào lên thảm thiết, cả cơ thể bay đi, hắn lộn nhào lảo đảo lùi về sau, đến cả ánh sáng ác ma khắp toàn thân cũng tối dần đi một phần, tiếng ong ong bên trong thần hải khiến đầu hắn như muốn nổ tung.

Thế nhưng hắn vẫn chưa bị đoạt mất tính mạng, Diệp Thành cũng biết hắn sẽ không bị giết chết dễ dàng như vậy. Mặc dù thần thương bá đạo nhưng đừng quên Doãn Chí Bình có Thái Hư Cổ Long hộ thể, thần thương có thể khiến hắn bị thương nhưng lại không thể giết chết hắn.

Có điều Diệp Thành không sát phạt lên, hắn triệu gọi tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân ra ngoài.

Tiếp đó, cả bốn tên đứng ở bốn hướng chiếm các hướng đông tây nam bắc.

Sau đó, bên dưới bàn chân của hắn có trận văn hiển hiện đan xen với nhau tạo thành một đại trận khổng lồ, vả lại còn là từng pháp trận cấm cố. Doãn Chí Bình vừa đứng vững còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cấm cố ở đó, cả cơ thể bị nhng đường xích phù văn trói lại.

Bốn tên phía Diệp Thành lần lượt chắp hai tay vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK