Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng gậy đó của hắn vẫn chưa giáng xuống thì đã có một luồng ánh sáng thần bí với sức mạnh hủy diệt phóng đến.

Diệp Thành chau mày, lập tức dừng tay, lùi về sau, đưa gậy lang nha ra đỡ phía trước ngực.

Luồng sáng đáng sợ đó đánh thẳng lên thân gậy lang nha, tiếng kim loại va vào nhau vang lên cao vút và còn tóe lửa, gậy lang nha bị văng ra xa, Diệp Thành cũng văng ra xa.

Đến khi Diệp Thành đứng vững lại thì liền hộc máu, hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm về phía biển máu, dường như có thể nhìn xuyên qua đó, nhìn đến nơi sâu thẳm nhất, đó là một ông già mặt huyết bào.

“Chuẩn Đế”. Diệp Thành lại chau mày, mặc dù lúc này tu vi của ông già mặc huyết bào đã bị đè xuống mức Chuẩn Thánh nhưng cảnh giới bên ngoài di chỉ vẫn là Chân Đế thật sự, vô cùng đáng sợ.

“Dù là Chuẩn Đế nhưng tu vi đã bị khống chế, không thể nào mạnh như thế”. Diệp Thành lẩm bẩm.

Ở Đại Sở, Chuẩn Thiên viên mãn như hắn đã có thể giết chết Đế, mà di chỉ Viễn Cổ này lại rất giống với Đại Sở, lại còn bị giới hạn cảnh giới, Chuẩn Đế thì đã sao, hắn vẫn có thể giết chết như thường, vậy mà ông già mặc huyết bào trong biển máu lại mạnh đến mức lạ thường như thế, có thể đánh hắn hộc máu chỉ với một đòn.

Nhưng cuối cùng hắn cũng phát hiện ra được vấn đề, đấy chính là vùng biển màu máu dưới chân.

Vùng biển máu này rất khác thường, dưới đáy biển có một trận pháp thượng cổ, hơn nữa, lúc này còn đang khởi động, tích tụ sức mạnh, còn ông già mặc huyết bào đó thì đang ngồi giữa trung tâm của trận pháp thượng cổ.

Hay nói cách khác ông già huyết bào có tu vi bị khống chế xuống mức Chuẩn Thánh lại có sức chiến đấu của cấp Thánh Vương.

Diệp Thành quyết định rút lui, nếu ở bên ngoài biển máu thì đương nhiên hắn sẽ không sợ đối phương, nhưng ông già huyết bào đã đến trước và ngồi vào vị trí trung tâm của trận pháp đó, cộng thêm sức mạnh thần bí nữa, đương nhiên là hắn không thể nào đấu lại.

“Sẽ có một này ta sẽ lột lớp mặt nạ của ngươi”. Thần tử Yêu tộc nhìn Diệp Thành rời đi thì cười nham hiểm, dường như hắn ta biết ông già mặc huyết bào đang ở giữa biển máu là ai, có người chống lưng thì Diệp Thành chắc chắn không thể giết được hắn, thực lực cấp Thánh Vương sao đối phương đánh lại nỗi.

“Sẽ có một ngày ta sẽ tận tay giết chết ngươi”. Diệp Thành hừm lên lạnh lùng rồi ra khỏi biển máu, trước khi đi còn không quên liếc ông già mặc huyết bào một cái, chắc chắn ông ta có dính dáng tới Yêu tộc.

Cách biển máu, Diệp Thành đã bồi hồi bên ngoài rất lâu, bị tổn thất nặng nề nên tất nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, một khi thần tử Yêu tộc và ông già mặc huyết bào ra khỏi biển, hắn chắc chắn sẽ nhào lên.

Nhưng hắn đợi rất lâu cũng không thấy ông già kia đi ra, ngay cả thần tử Yêu tộc nữa, vừa vào biển là co đầu nấp bên trong không dám thò ra khiến Diệp Thành rất bất đắc dĩ, đành phải xoay người rời đi.

Rạng sáng, người trong di tích chẳng những không giảm bớt mà còn tăng thêm, Diệp Thành đi một đường thì gặp không dưới mười Chuẩn Đế, thế càng không nói tới cấp bậc Đại Thành.

Những người này vừa vào di tích, sau khi vào rồi thì bắt đầu gây ra không ít thảm án, có chiến lực mạnh mẽ nên hiển nhiên là hoành hành chẳng kiêng dè ai, không ít hậu bối gặp họa đổ máu.

Nhưng những người đó cũng không phải là vô địch, nên biết người dám vào di tích này có ai mà không mạnh mẽ, cướp cùng cấp thì đừng nói gì tới cảnh giới tu vi, không ít bậc lão bối đã bị giết ngược lại. Đáng sợ nhất là một người tu vi Chuẩn Đế, tự cho rằng chẳng ai bằng mình lại bị một đám ranh đánh tới tắt thở.

Diệp Thành cũng là một thành viên trong đám “ranh con” kia, một Chuẩn Đế bị hắn đuổi giết khắp di tích, dù cuối cùng vẫn thoát được nhưng việc này cũng làm đám Chuẩn Đế an phận hơn rất nhiều.

Một đám ranh con dùng thực lực để chứng minh là: Vào đây thì bớt ngôn đi! Ông đây không quan tâm ngươi là Chuẩn Đế hay Đại Thánh ở bên ngoài nhưng vào di tích viễn cổ này thì đều phải nằm bò, bớt gây sự!

Màn đêm là buông xuống, Diệp Thành đi xuyên qua rừng, đặt chân tới một vùng bao la rộng lớn.

Chỗ này đen kịt, ngay cả sông, núi cũng một màu đen nhánh, đất ma bao la không một ngọn cỏ, tỏa ra khí Hồng Hoang, cổ xưa mà nặng nề, tạo cho người ta cảm giác đè nén.

Diệp Thành đứng im nơi rìa của vùng đất khô cằn, mày nhíu chặt. Hắn khẳng định chắc chắn là mình từng thấy vùng đất ma này rồi, năm ma đỉnh đan vào nhau tạo thành hình ảnh giống nơi này như đúc.

Sự thật chứng mình là hắn không sai, năm ma đỉnh nhỏ trong túi chứa đồ đang rung lên một cách kịch liệt, ma quang sáng rực, phá bỏ phong ấn, chạy ra khỏi túi.

Năm ma đỉnh phá xong cấm chế thì bay ra như năm tia sáng ma sắc bén, xẹt qua bầu trời, lao tới sâu bên trong kia, tốc độ cực hạn.

Diệp Thành đuổi theo vào trong vùng đất ma rồi mới nghỉ chân, nơi ấy có một bàn thờ cổ xưa. Chung quanh bàn thờ có năm trụ đồng, năm ma đỉnh lại đang treo ở phía trên chúng, ma quang tỏa ra, kích hoạt ma văn trên trụ đồng.

Trên đàn tế kia có pháp trận cổ xưa hiện lên, nói là pháp trận chứ thực tế là một vòng xoáy đen kịt, lực hút đáng sợ, Diệp Thành vừa đáp xuống là đã bị kéo vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK