“Không tồi”. Diệp Thành cười, dùng sức vặn cổ, bóng người bá thể cũng cười, cũng ra sức vặn cổ.
“Đứng trên cao đúng là nhìn được xa”. Diệp Thành bước lên trên hư không, nhìn bốn phương tám hướng.
Bóng người bá thể cũng đang bước đi, giống y hệt như Diệp Thành đang ngắm nhìn bốn phương tám hướng, mỗi lần lao xuống, mặt đất bị nó dẫm lên đều rung chuyển, phát ra từng tiếng bình bịch.
Đi ngang qua một cây cổ thụ chọc trời, Diệp Thành trực tiếp đưa tay ra.
Cây cổ thụ tuy lớn nhưng bá thể chỉ cần bị hai ngón tay kẹp một cái là đã lôi hết cả gốc rễ lên.
Trong lúc đi, trong tay Diệp Thành xuất hiện một thanh kiếm.
Cùng lúc đó, trong tay của bóng người bá thể cũng xuất hiện một thanh kiếm, tuy chỉ là hư ảo, nhưng lớn hơn thanh kiếm trong tay Diệp Thành rất nhiều, ít nhất cũng phải cao hai mươi, ba mươi trượng.
Diệp Thành bắt đầu đùa vui ầm ĩ và tìm một nơi rộng rãi để múa kiếm.
Bóng hình bá thể cũng thực sự đồng bộ với động tác của hắn.
Nhìn từ xa, chỉ nhìn thấy một người hư ảo khổng lồ đang múa kiếm, thi thoảng san bằng cả một vùng.
“Con... mẹ nó, cái đó... đó là gì vậy?”
Những tiểu quỷ đi ngang qua nhìn về hướng đó với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Hư ảo, đó là quỷ hồn sao? Nhưng sao nó to thế?
Nửa đêm rồi, bóng người cầm theo một thanh kiếm to lớn vung lên nhảy xuống tạo ra động tĩnh cực lớn.
Ngày càng có nhiều người tụ tập, còn nhiều hơn ở quỷ thành.
Rất nhiều người ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn về hướng đó.
“Từ đâu xuất hiện một người khổng lồ như vậy, ảo ảnh à?”
“Có phải là quỷ hồn không? Chưa bao giờ nhìn thấy quỷ hồn lớn như vậy”.
“Có thấy người đó... trông quen quen không?”
“Đương nhiên quen mắt rồi, giống y như Thánh Thể Diệp Thành nhưng đây là loại thần thông gì? Pháp tướng phóng ra ngoài sao?”
“Các ngươi nhìn cái gì!”. Nhìn thấy đông người, Diệp Thành gầm lên.
Tiếng gầm này của hắn có sóng âm cực lớn giống như như sấm sét vạn cổ, bóp méo không gian, chấn động từ ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Đã nói rồi, hắn làm gì thì bóng người bá thể sẽ làm cái đó, hắn gầm lên một tiếng,thì bóng người bá thể cũng sẽ gầm lên.
Một người to lớn như vậy, cổ họng sẽ lớn như thế nào chứ!
Đây chính là tăng cường sức chiến đấu, âm thanh của hắn không lớn, nhưng bóng người bá thể lại vang dội! đó là bóng người cao trăm trượng đó.
Cảnh tượng có chút xấu hổ, có rất tiểu quỷ, đại quỷ, quỷ vương và rất nhiều tướng lĩnh ở minh giới, đầu óc kêu ong ong.
“Thật làm người ta kinh ngạc, chỉ dùng chín ngày liền có thể mở ra Bá Thể”. Trên đỉnh Giới Minh, Minh Đế cười, “Đế Hoang, một mạch Hoang Cổ Thánh Thể đúng là đời nào cũng là nhân tài”.
“Hắn sẽ là Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ, không ai có thể hơn được”. Đế Hoang mỉm cười, tiền bối của Thánh Thể, mặt đầy niềm vui.
“Rác rưởi, gào cái gì?”. Ngoài Quỷ Thành vọng lên tiếng mắng chửi, nơi đó có một nhóm lão Minh Tướng đang dựng râu trừng mắt, gương mặt già nua đen kịt.
Tiếng mắng chửi này khiến cả Thánh Nhân cũng phải điếc, chứ đừng nói chi mấy loại cấp thấp bé như đại quỷ và tiểu quỷ. Bọn chúng vội vàng ôm đầu, đứng yên tại chỗ rung lên lập cập.
Giọng nói này phát ra quá bất ngờ, nên không ai có bất cứ sự chuẩn bị nào.
Những người xung quanh đã sớm nhào đến đây, đánh chết mấy loại người như thế để nhớ đời. Nhưng họ lại sợ hãi, sức mạnh quá khủng khiếp của Diệp Thành, nên chưa dám làm gì.
Diệp Thành chỉ xem đối phương như là cái rắm thúi khi nghe những lời chửi rủa xung quanh, hắn từ từ xách kiếm vung lên. Vả lại, hắn cố tình chém giết vào nơi người đứng nhiều nhất.
Người xung quanh thấy hành động của hắn mà gương mặt đã đen, nay lại càng đen như than. Họ biết mấy chuyện này là hắn cố ý gây ra, thậm chí đến đây làm ầm ĩ đúng hơn nửa đêm chính là muốn chọc tức chết người ta.