Tận cùng của tinh hải là một bờ biển.
Bờ biển này quanh năm đông nghịt người, có người đi đò, có người chèo thuyền, cũng có người dạo chơi.
Nơi đó cũng có rất nhiều gian hàng được bày đủ loại bảo vật khác nhau, hầu hết các chủ gian hàng là hải tặc, họ cải trang lên bờ để bán những bảo vật mà mình cướp được trong Huyền Hoang Tinh Hải.
Để thủ tiêu tang vật, giá bán sẽ không quá cao, đám hải tặc có tật giật mình nên chỉ muốn mau chóng lấy tiền rồi đi ngay, cũng chính vì lý do này mới khiến tu sĩ bốn phương đều chạy tới đây mua bảo vật của họ.
Vì thế bờ biển ở rìa Huyền Hoang Tinh Hải trước nay luôn là nơi tụ tập của đám đầu trâu mặt ngựa.
Bờ biển hôm nay vẫn đông đúc náo nhiệt như thường lệ, mọi thứ diễn ra rất có trật tự.
Tuy nhiên sự bình thường này lại bị tàu chiến từ tinh hải vọt lên phá vỡ, đi đầu chính là tàu chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung, theo sau còn có mấy chục tàu chiến cấp Chuẩn Thánh binh nữa.
“Làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy tàu chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo đang lao đến, hơn nữa còn không có ý dừng lại, trên bờ biển, dù là người kinh doanh buôn bán, tán gái hay chèo thuyền đều cất tiếng mắng.
Nhưng khi thấy Diệp Thành ngự không bay tới phía sau tàu chiến, mọi người lại sửng sốt: “Có thể ngự không bay trong Huyền Hoang Tinh Hải, tu vi của người đó đã đạt đến cấp Chuẩn Đế rồi sao?”
“Làm gì có nhiều cấp Chuẩn Đế như vậy”, rất nhiều lão bối tu sĩ tu vi cao thâm đều vuốt râu: “Tu vi Chuẩn Thánh không có gì nghi ngờ, nhưng tại sao lại có thể bay được mà không bị tinh hải khống chế?”
“Ta không nhìn nhầm chứ! Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, có người ngạc nhiên hô lên, vẻ mặt chấn động.
“Những tàu chiến kia có phải đang lao tới đây không?”
“Biết rồi còn hỏi, mau tránh đi”, có người hét lên rồi bỏ chạy thật xa, bởi vì tàu chiến cấp Thánh binh đi đầu của Thái Thanh Cung đã từ tinh hải vọt tới bờ biển, tốc độ cực kỳ nhanh, uy áp vô cùng cường hãn, không ít người vì chạy chậm mà bị nghiền nát thành tro ngay tại chỗ.
Sau tàu chiến cấp Thánh binh, hàng chục tàu chiến cấp Chuẩn Thánh binh khác cũng vọt tới, bờ biển đang yên bình bỗng chốc bị đâm tan tành hỗn loạn.
Tiếng mắng chửi vang lên ầm ĩ trên bờ biển, đa phần là những tu sĩ tới mua bảo vật của nhóm hải tặc. Có phải các ngươi ăn no rửng mỡ không? Lên bờ rồi vẫn không dừng lại, chẳng những không dừng mà còn đâm lên bờ biển, người của thế giới tu sĩ chúng ta không có ai ra vẻ giống như các ngươi đâu.
“Cút!”
Trong những tiếng mắng chửi, Ân Trọng cất tàu chiến đi, thoáng chốc di chuyển tới rìa Huyền Hoang Tinh Hải, cầm sát kiếm trong tay, uy áp của Chuẩn Thánh Vương xuất hiện, nghiền ép khiến vùng thiên địa này nổ tung đùng đoàng.
Phía sau, Bái Nguyệt Thánh chủ và mấy trăm người còn sót lại ùa lên như ong vỡ tổ, sát khí của ai cũng thông thiên, chúng cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành đang đứng trong tinh hải, vẻ mặt hung ác như quỷ dữ.
Đúng vậy, Diệp Thành vẫn ở trong tinh hải, không lên bờ, hắn lắc đầu ngúng nguẩy như không có chuyện gì xảy ra. Các ngươi chặn hết trên bờ rồi, có kẻ ngốc mới đi lên, lên đó là sẽ bị đánh hội đồng ngay.
“Ra đây ngay”, Ân Trọng gầm thét như một con chó điên, ông ta gào thét điên cuồng, nếu không vì tinh hải khống chế thì ông ta đã lao đến đó xé xác Diệp Thành thành trăm mảnh rồi.
“Đừng hù doạ ta, có gan thì tới đây”, Diệp Thành lại bắt đầu lau gậy lang nha cỡ lớn.
“Giết”, Ân Trọng thực sự giống như kẻ điên, một kiếm chém ra kiếm mang huỷ diệt chết chóc.
Uy lực kiếm mang của ông ta ở trên bờ đúng là huỷ thiên diệt địa, nhưng vừa tới phạm vi của tinh hải đã lập tức mất đi uy lực, bị sức mạnh bí ẩn trong tinh hải hoá giải thành hư vô.
Các đòn công kích khác của Bái Nguyệt Thần Giáo cũng như vậy, bọn chúng đứng ở trên bờ tấn công Diệp Thành đang đứng trong tinh hải chẳng có tác dụng gì, sự quái dị của tinh hải quá bá đạo, bọn chúng không thể không phục.
Nhưng chúng không làm gì được Diệp Thành, không có nghĩa là Diệp Thành không làm gì được chúng, Bát Hoang Quyền đấm xuyên qua không gian hư vô, một trưởng lão của Thái Thanh Cung lập tức được đưa tới hoàng tuyền.
Thấy vậy, ngoài Chuẩn Thánh Vương Ân Trọng, những trưởng lão khác của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo nào dám lại gần tinh hải nữa, trưởng lão bị đánh chết của Thái Thanh Cung đó chính là một ví dụ đẫm máu.
“Ra đây”, Ân Trọng lại hét lên, ông ta có sức chiến đấu của Chuẩn Thánh Vương nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn.