Hiện tại tất cả mọi người đều đang rút lui, họ cũng không biết phải rút đi đâu nhưng chỉ cần cách xa Diệp Thành là đủ rồi.
“Hắn… Hắn điên rồi sao?”, bên này, giọng Ngưu Thập Tam run rẩy, ông ta vô thức lùi lại.
“Đây không phải thiên kiếp, xem ngươi sợ chưa kìa”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Ngưu Thập Tam đang sợ hãi.
“Không… Không phải thiên kiếp?”
“Có người chọc giận ông trời thôi, không phải thiên kiếp”, lời nói của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa.
“Không… phải là Diệp Thành đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ thầm nuốt nước bọt.
“Ngoài hắn ra còn ai nữa?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Lúc này ta đã thật sự hiểu cuộc tàn sát này của hắn vì điều gì rồi. Hắn giết người, chống lại trời, ép mình đi vào đường cùng!”
“Diệp Thành, cầu xin ngươi đừng như vậy mà!”, Sở Linh run lên, hai mắt lệ nhoà.
“Đây mới là đạo của ngươi sao?”, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Ta chỉ nói một lần thôi, không muốn hắn chết thì ở yên đây đi”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, giọng nói kiên định, trịnh trọng còn mang theo vẻ uy nghiêm của chí tôn.
Phụt!
Hắn ta vừa dứt lời, người Diệp Thành nứt ra, máu đen bắn tung toé.
Cảnh tượng này khiến những người đã trốn đi rất xa hơi giật mình, bởi vì mọi thứ quá lạ lùng.
Thiên kiếp chỉ nhằm vào một mình hắn?
Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành lại im lặng đến đáng sợ, thân thể nứt ra lập tức lành lại, máu phun ra cũng chảy ngược về cơ thể.
Phụt!
Ngay sau đó, người hắn lại nứt ra, máu lại bắn tung toé.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, đứng trong gió máu như bức tượng đài, không nhúc nhích.
Cảnh tượng tiếp theo rất chói mắt, thân thể hắn như bị một sức mạnh vô hình tấn công, không ngừng nứt ra nhưng cũng không ngừng lành lại, khả năng phục hồi bá đạo của hắn cũng không chịu nổi, cả người tắm trong biển máu đen.
Ý chí của thiên địa đang tấn công hắn, liên tục có sấm sét vô hình giáng xuống, đó không phải thiên kiếp mà là kiếp số của một mình hắn.
Phụt!
Hắn đã đạt đến trạng thái gần bất tử, không bị thương, nhưng sống lưng vẫn rách ra để lộ xương sống màu đen.
Phụt!
Máu bắn ra tung toé, ngực hắn rách toạc để lộ trái tim đang đập.
Phụt!
Máu đen xuất hiện, đầu hắn lìa khỏi cổ, một nửa hoá thành huyết vụ, hình dạng vô cùng kinh khủng, đáng sợ.
Phụt! Phụt!
Hai đạo sấm sét liên tục giáng xuống, đánh vỡ xương đầu gối của hắn.
Uỳnh!
Hư thiên rung lên, hắn quỳ trên đất như tội nhân vạn cổ, hứng chịu sự trừng phạt của trời cao.
Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, hai chân hắn run lên, gắng gượng đứng dậy, lần đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt không có một tia cảm xúc, giống như hình nộm không biết đau đớn.
“Ông sợ ta!”
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nhìn lên trời, giọng nói bình thản mà khàn khàn.
Đùng!
Lời nói của hắn khiến cửu thiên lại giáng xuống một tia sấm nữa, làm rung chuyển cả bầu trời vạn cổ.
Thấy vậy, mọi người đều run lên, bóng dáng màu máu ấy khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, khắc sâu trong xương họ.
Giết!
Giết cho ta!
Thị Huyết Diêm La đã lui ra cả nghìn trượng đột nhiên hét lên, dường như đã nhìn ra điều gì, ông ta muốn nhân lúc Diệp Thành còn yếu thì giết hắn luôn.
Lập tức, mấy triệu tu sĩ vừa rút lui lại nhao nhao xông về phía Diệp Thành.
Diệp Thành dời mắt, lẳng lặng nhìn về một hướng.
Một ánh mắt khiến hàng triệu tu sĩ đang xông lên chợt dừng bước, không ai dám tiến lên nữa.
Loáng thoáng có thể thấy được bàn tay cầm kiếm của họ đang run rẩy, trong mắt họ đó không phải người mà là ma thần, tiến thêm một bước, họ sẽ chết.
Đây là uy thế của vua!
Khán giả từ mọi hướng đều cảm thán.
Giết cho ta!
Thị Huyết Diêm La đột nhiên giận dữ quát, âm thanh như tiếng sấm.
Dứt lời, hơn ba giây sau tu sĩ từ tứ phương mới lại hô lên, dấy lên làn sóng chấn động thiên địa mới.
Diệp Thành di chuyển, kéo cơ thể đẫm máu tàn tạ đi, Súc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới trước mặt một cảnh giới Chuẩn Thiên, bẻ gãy cổ ông ta rồi quay lại chém cả một nhóm người.
Trận đại chiến lại tiếp tục, vô cùng oanh liệt.
Diệp Thành điên cuồng giết, cơ thể hắn từ đầu đến cuối liên tục nứt ra, lành lại, nứt ra, lành lại, không phải do công kích của tu sĩ mà là bị sấm sét vô hình từ ý chí của trời cao giáng xuống bị thương.
Phụt! Phụt! Phụt!
Huyết hoa liên tục nở rộ, huyết vụ dâng trào, bao phủ cả đất trời.
Trên mặt đất, đó là núi được chất thành từ thây, đó là sông được hình thành từ máu, đất trời đều đã biến thành màu máu.
Không ai ngờ trận chiến này kéo dài những ba ngày ba đêm, mấy triệu tu sĩ bị một người đánh bại.
Vẫn là ban đêm, trời vô cùng tối.
Trên vùng đất lớn, Diệp Thành cầm sát kiếm, bóng lưng tiêu điều, thân thể đẫm máu, bước đi loạng choạng, hắn như vị chiến thần, bước đi trên xương máu sắp tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Gió nhẹ thổi qua làm cho hắn chao đảo.
Cuối cùng hắn ngã xuống.