Hoặc có thể nói là điều kiện họ đưa ra quá khó, bởi vì một khi khai chiến, không chỉ nhà họ Dương, nhà họ Tô, Viêm Hoàng, mà ngay cả Thị Huyết Điện và nhiều thế lực bí ẩn khác có lẽ cũng sẽ tham gia. Mối quan hệ trong đó vô cùng phức tạp, rút dây động rừng, tuỳ tiện khai chiến thì hậu quả rất khó lường.
“Tiền bối à, ông làm khó ta quá đó!”, Diệp Thành nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ung dung cất lời: “Nhà họ Tô các ông biết rõ thế lực của nhà họ Dương hơn Viêm Hoàng chúng ta chứ. Nếu chỉ một nhà họ Dương thôi thì không thành vấn đề, nhưng chúng ta đều biết, một khi khai chiến thì không chỉ nhà họ Dương mà có lẽ một nửa thế lực của Đại Sở đều sẽ tham gia, ông cũng biết rõ lợi, hại trong chuyện này mà”.
“Nhưng… Nhưng đây là giới hạn của nhà họ Tô rồi”, không biết là ai đã cho Tô Tâm Nhi dũng khí nói ra câu này.
Có lẽ cô cũng phải cắn răng để nói, vì câu này của cô rất có thể sẽ khiến cuộc đàm phán dừng lại tại đây, đã là đàm phán thì sẽ không nói đến chuyện tình cảm, đây là vấn đề lập trường.
Lần này tới lượt Tô Tinh Hà căng thẳng, họ mang theo sứ mệnh mà tới, nếu nói lời nào không hợp khiến cuộc đàm phán chấm dứt, vậy thì tình cảnh mà nhà họ Tô phải đối mặt sẽ càng thêm tồi tệ.
Căn lầu các lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Diệp Thành xoay chiếc Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay, ung dung mỉm cười: “Ta có thể đồng ý với điều kiện của hai người”.
Mặc dù câu nói này khiến lòng người rất phấn khích, nhưng Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại không vui mừng như trong tưởng tượng, bởi vì họ biết Diệp Thành cũng có điều kiện của mình.
“Viêm Hoàng có thể giúp nhà họ Tô tiêu diệt nhà họ Dương, nhưng không phải bây giờ”, sau khi im lặng, Diệp Thành lại nhấp một ngụm trà: “Hai vị cũng biết tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, tuy chúng ta đã hợp lại với Nhân Hoàng, nhưng vẫn còn có Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện như hổ rình mồi, nếu hấp tấp khai chiến với nhà họ Dương, vậy sẽ là tự tìm phiền phức”.
“Không biết Thánh chủ Viêm Hoàng có thể cho ta một thời hạn không?”
Nghe vậy, Diệp Thành giơ ba ngón tay lên: “Ba năm, tính từ thời điểm nhà họ Tô gia nhập Viêm Hoàng, trong vòng ba năm, Viêm Hoàng chắc chắn sẽ tuân thủ lời hứa, phái quân đi tiêu diệt nhà họ Dương. Không biết như vậy đã được chưa?”
“Được”, không ngờ lần này Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại đồng ý nhanh hơn hắn nghĩ, ngay cả lời nói ra cũng đồng thanh thống nhất.
“Vậy chúng ta có thể đi vào vấn đề cụ thể rồi chứ?”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Đương nhiên rồi”.
“Đầu tiên, nhà họ Tô phải di dời toàn bộ thành viên tới linh sơn của Viêm Hoàng, dù sao thế lực của Viêm Hoàng vẫn chưa đủ vững chắc, nếu nhà họ Tô muốn gia nhập Viêm Hoàng thì ở cùng nhau vẫn hơn. Như vậy có thể tập hợp lực lượng tốt hơn, chờ đến khi chúng ta lớn mạnh rồi quay về giết cũng chưa muộn”.
“Thứ hai, nhà họ Tô phải đóng góp tất cả bí thuật thần thông của gia tộc vào Tàng Thư Các của Viêm Hoàng, ngược lại Viêm Hoàng cũng không keo kiệt. Trong Tàng Thư Các cũng có bí pháp của Viêm Hoàng chúng ta, nhà họ Tô cũng có thể xem”.
“Tiền bối à, ông làm khó ta quá đó!”, Diệp Thành nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ung dung cất lời: “Nhà họ Tô các ông biết rõ thế lực của nhà họ Dương hơn Viêm Hoàng chúng ta chứ. Nếu chỉ một nhà họ Dương thôi thì không thành vấn đề, nhưng chúng ta đều biết, một khi khai chiến thì không chỉ nhà họ Dương mà có lẽ một nửa thế lực của Đại Sở đều sẽ tham gia, ông cũng biết rõ lợi, hại trong chuyện này mà”.
“Nhưng… Nhưng đây là giới hạn của nhà họ Tô rồi”, không biết là ai đã cho Tô Tâm Nhi dũng khí nói ra câu này.
Có lẽ cô cũng phải cắn răng để nói, vì câu này của cô rất có thể sẽ khiến cuộc đàm phán dừng lại tại đây, đã là đàm phán thì sẽ không nói đến chuyện tình cảm, đây là vấn đề lập trường.
Lần này tới lượt Tô Tinh Hà căng thẳng, họ mang theo sứ mệnh mà tới, nếu nói lời nào không hợp khiến cuộc đàm phán chấm dứt, vậy thì tình cảnh mà nhà họ Tô phải đối mặt sẽ càng thêm tồi tệ.
Căn lầu các lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Diệp Thành xoay chiếc Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay, ung dung mỉm cười: “Ta có thể đồng ý với điều kiện của hai người”.
Mặc dù câu nói này khiến lòng người rất phấn khích, nhưng Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại không vui mừng như trong tưởng tượng, bởi vì họ biết Diệp Thành cũng có điều kiện của mình.
“Viêm Hoàng có thể giúp nhà họ Tô tiêu diệt nhà họ Dương, nhưng không phải bây giờ”, sau khi im lặng, Diệp Thành lại nhấp một ngụm trà: “Hai vị cũng biết tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, tuy chúng ta đã hợp lại với Nhân Hoàng, nhưng vẫn còn có Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện như hổ rình mồi, nếu hấp tấp khai chiến với nhà họ Dương, vậy sẽ là tự tìm phiền phức”.
“Không biết Thánh chủ Viêm Hoàng có thể cho ta một thời hạn không?”
Nghe vậy, Diệp Thành giơ ba ngón tay lên: “Ba năm, tính từ thời điểm nhà họ Tô gia nhập Viêm Hoàng, trong vòng ba năm, Viêm Hoàng chắc chắn sẽ tuân thủ lời hứa, phái quân đi tiêu diệt nhà họ Dương. Không biết như vậy đã được chưa?”
“Được”, không ngờ lần này Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại đồng ý nhanh hơn hắn nghĩ, ngay cả lời nói ra cũng đồng thanh thống nhất.
“Vậy chúng ta có thể đi vào vấn đề cụ thể rồi chứ?”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Đương nhiên rồi”.
“Đầu tiên, nhà họ Tô phải di dời toàn bộ thành viên tới linh sơn của Viêm Hoàng, dù sao thế lực của Viêm Hoàng vẫn chưa đủ vững chắc, nếu nhà họ Tô muốn gia nhập Viêm Hoàng thì ở cùng nhau vẫn hơn. Như vậy có thể tập hợp lực lượng tốt hơn, chờ đến khi chúng ta lớn mạnh rồi quay về giết cũng chưa muộn”.
“Thứ hai, nhà họ Tô phải đóng góp tất cả bí thuật thần thông của gia tộc vào Tàng Thư Các của Viêm Hoàng, ngược lại Viêm Hoàng cũng không keo kiệt. Trong Tàng Thư Các cũng có bí pháp của Viêm Hoàng chúng ta, nhà họ Tô cũng có thể xem”.