Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đó là Cửu Tiêu Chân Nhân”, Kỳ Vương vẫn đang giới thiệu, người mà hắn chỉ là một ông già với tiên phong đạo cốt, “ông ta là một nhân tài, chính là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất của Huyền Hoang Đại Lục”.

“Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất, trẻ thế nào?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, ông ta trông dáng người mảnh khản, y như một bậc tiên sinh dạy học, toàn thân toát lên khí chất điềm tĩnh, không mang theo bất cứ khí tức tàn ác nào, giống như một lão gia gia hiền hoà nho nhã vậy.

“Mới chỉ ba nghìn tuổi, đủ trẻ chưa?”, Kỳ Vương lại lấy một quả đào nhét vào ngực.

“Huyền Hoang quả nhiên nhiều nhân tài”, cho dù với khả năng của Diệp Thành thì cũng không khỏi tặc lưỡi, ba nghìn năm là Chuẩn Đế, biết đâu hôm nào đó có thể phong đế.

“Tên Lừa kia, đem rượu của ngươi tới cho ta”, khi hai người nói chuyện thì có một giọng nói vang lên, đó chính là giọng nói phát ra từ cái bàn ngọc thạch ở bên cạnh, ở đó có một người đang say tuý luý, uống đến mức chếnh choáng, chốc chốc còn ợ lên men rượu.

“Shhh”, Kỳ Vương liếc nhìn người đàn ông này, “bảo chúng ta đưa rượu mà còn khoa trương như vậy, Lừa gia đây tung hoành Huyền Hoang trăm năm nay chưa từng gặp một kẻ nào huyênh hoang như thế”.

“Đó là Chuẩn Đế đấy”, Diệp Thành truyền âm cho Kỳ Vương.

“Nào, gia, gia uống rượu đi”, Kỳ Vương thay đổi sắc mặt nhanh chóng, hắn ôm lấy vò rượu lảo đảo đi tới, rót cho người đàn ông kia chén đầy sau đó bật cười trông có vẻ thân thiết lắm.

Thấy bộ dạng cung phụng đó của Kỳ Vương, người đàn ông kia cứ thế ngó lơ, chỉ quan tâm tới việc thưởng rượu của mình, bao nhiêu quả bàn đào trên bàn như thế mà chẳng thèm đụng vào, còn rượu thì uống hết vò này tới vò khác.

So với Kỳ Vương thì Diệp Thành điềm tĩnh hơn nhiều, hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nên đã nhìn ra tu vi của người đàn ông này từ lâu, có điều hắn chỉ giả bộ không thấy, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Hắn rõ hơn ai hết, so với Cửu Tiêu Chân Nhân thì người đàn ông này mới thực sự khủng khiếp, Chuẩn Đế cũng phân mạnh yếu, mặc dù cả hai người đều là Chuẩn Đế nhưng khoảng cách lại vô cùng lớn.

“Nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo được”, mặc dù sắc mặt Diệp Thành không thay đổi nhưng từ sâu trong thâm tâm hắn vẫn không thôi rên rỉ, ai mà ngờ được một người trông chếnh choáng say như vậy lại là một Chuẩn Đế khủng khiếp vậy chứ.

“Ông ta là Tửu Kiếm Tiên”, có lẽ biết sự hiếu kì của Diệp Thành nên Cơ Tuyết Băng mới truyền âm cho hắn.

“Đạo hiệu là Tửu Kiếm Tiên, ông ta có mối quan hệ gì với với Chư Thiên Kiếm Thần”, Diệp Thành lập tức lên tiếng hỏi.

“Sư huynh của Kiếm Thần”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười, “Đế Tôn chỉ sinh ra hai người con, một người là Chư Thiên Kiếm Thần, một người chính là Tửu Kiếm Tiên, đều là thần thoại của Vạn Vực”.

“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành liếc nhìn Tửu Kiếm Tiên đang say tuý luý, sư huynh của Chư Thiên thần thoại, đồ nhi của Tiên Võ Đế Tôn, hai mối quan hệ này đều khiến người ta kinh ngạc, đây mới chính là thần thoại thực thụ.

“Ngươi đừng đụng đến ông ta, tính khí của ông ta không tốt cho lắm đâu”, Cơ Tuyết Băng có lòng nhắc nhở.

“Ta hỏi cô một việc nhé?”, Diệp Thành nhìn về phía Cơ Tuyết Băng ở cách đó phía xa, “cô có biết Tiên Võ Đế Tôn trông thế nào không, hoặc là thánh địa Dao Trì có hình ảnh của Đế Tôn không?”

“Người đã từng thấy dung mạo của Đế Tôn chỉ có Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên thôi”, Cơ Tuyết Băng chậm rãi nói, “tương truyền Đế Tôn từ khi tu đạo đều mang mặt nạ, kể cả khi phong đế vị cũng như thế”.

“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi lại lần nữa nhìn sang Tửu Kiếm Tiên.

Đã là đồ nhi của Đế Tôn thì nhất định từng thấy chân dung của Đế Tôn, còn hắn và Tiên Võ Đế Tôn trông giống với nhau mà Tửu Kiếm Tiên lại không hề hiếu kì về hắn, chỉ quan tâm tới việc uống rượu.

Hắn thực sự có phần khó nhìn thấu được Tửu Kiếm Tiên, giống như Chư Thiên Kiếm Thần, thâm sâu khó dò, ông ta còn là huynh đệ của Kiếm Thần, khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Kiếm Thần, nhưng đáng tiếc ông ta và Kiếm Thần cuối cùng cũng không thể bước trên con đường đế vị, càng thân cận với Đế Tôn thì càng bị Đế Tôn kiềm hãm.

Phía này, Kỳ Vương đã quay trở lại, hắn cười gượng gạo, hắn rất muốn tiếp cận với Tửu Kiếm Tiên nhưng Tửu Kiếm Tiên lại chỉ quan tâm tới việc uống rượu, căn bản không quan tâm gì đến hắn.

Diệp Thành dần thu lại suy nghĩ, vừa tĩnh lặng thưởng thức rượu vừa đảo mắt nhìn từng người có mặt ở đây, những người có thể tới đại hội Dao Trì thì đều là bậc không hề đơn giản, Chuẩn Đế không dưới hai mươi người, có trên một nửa rất khiêm tốn, chỉ ngồi ở phía sau như Tửu Kiếm Tiên.

Sau khi đảo mắt một vòng, Diệp Thành mới quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng, “Thánh Địa Dao Trì còn mời được cả Cửu Tộc Viễn Cổ mà sao không thấy Côn Luân hư đâu, hay là các cô căn bản không mời bọn họ?”

“Cả trăm năm trước bọn họ đã phong bế sơn môn, triệu gọi toàn bộ đệ tử bên ngoài về, ngăn cách với thế giới bên ngoài”, Cơ Tuyết Băng giải thích, “nghe tiên mẫu nói hình như là gặp biến cố gì đó”.

“Kẻ mạnh Đỉnh Phong đã tới Đại Sở cả rồi mới phong bế sơn môn sao?”, Diệp Thành trầm giọng.

Cơ Tuyết Băng không truyền âm tới nữa mà dùng hai tay chống cằm thưởng thức màn múa của các tiên tử, nếu không phải tiên mẫu lệnh cho cô tỏ ra nghiêm túc hơn thường ngày thì cô đã lấy cổ thư ra vùi đầu đọc rồi.

Diệp Thành cũng trầm ngâm hơn, hắn muốn ăn quả đào nhưng lại phát hiện ra bàn đào đã trống trơn.

Diệp Thành bất lực chỉ đành nhét tay vào trong ngực của Kỳ Vương lục tìm một lúc sau đó mới lấy ra một quả đào to bự, xong xuôi còn không quên dùng nước sạch rửa lại.

Mùi vị của quả bàn đào rất thơm, cho vào miệng là tan chảy, mang theo linh nguyên thuần tuý, tu sĩ ăn vào có thể bồi bổ sức khoẻ, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Chỉ về điểm này thôi, Diệp Thành cũng đã đánh giá cao thánh địa Dao Trì hơn rồi, có thể lấy cả tiên quả ra mời tứ phương thưởng thức, có thể thấy họ rất hào phóng, nơi từng xuất hiện Đại Đế thật khác biệt.

Nói tới quả bàn đào thì cũng có liên quan tới nữ đế Dao Trì, cây bàn đào đầu tiên của thánh địa Dao Trì do bà trồng, và nơi bà trồng cây bàn đào chính là thánh địa Dao Trì được mở mang sau này, sau bao nhiêu năm tháng, từ một cây bàn đào từ thời Vạn Cổ đã mọc khắp cả tiên sơn Dao Trì.

Đại hội Dao Trì cũng từ thời đại đó mà bắt đầu, và lúc đó nữ đế Dao Trì vẫn còn trên đời, vạn tộc sùng bái, nữ đế dùng quả bàn đào tiếp đãi vạn tộc.

Có điều thời gian dần trôi, sau bao nhiêu năm tháng thì thời đại Dao Trì dần hoá vào lịch sử, sự kế thừa của thánh địa Dao Trì vẫn còn nhưng đại hội Dao Trì sẽ không thể nào rực rỡ được như xưa, nữ đế Dao Trì đã trở thành truyền thuyết.

Trong tiếng trống kèn, Diệp Thành nhai nốt những miếng thạch đào còn dở, tiếp đó là nuốt sạch vào bụng, xong xuôi lại thò tay vào ngực Kỳ Vương lôi ra một quả bàn đào nữa.

Kỳ Vương mặt mày tối sầm cả lại, hắn muốn đem hai quả bàn đào này về nghiên cứu nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thành lấy mất, bảo không tức tối sao cho được.

Trên vân đoan, tiên tử Dao Trì với từng điệu múa uyển chuyển cúi khom người kéo theo từng tiếng hò reo tán thưởng.

Sau khi đội múa rời đi, từng giọng nói bắt đầu vang lên: “Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm nghìn năm mới gặp, không biết có thể vinh hạnh được cọ sát hay không, như vậy cũng coi như ta hoàn thành được tâm nguyện rồi”.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, rất nhiều người nghe xong thì tỏ ra kinh ngạc, bọn họ lần lượt nhìn sang Bát Hoàng Tử của Phượng Hoàng Tộc, vì trước đó giọng nói cất lên từ lời Bát Hoàng Tử.

“Hoang Cổ Thánh Thể ở đây?”, không ít người đưa mắt nhìn tứ phương, đặc biệt là Thần Tử Thiên Phạt và Thần Tử Thương Linh, bọn họ vừa nghe hai từ thánh thể thì sắc mặt tôi độc thấy rõ.

“Diệp Thành, lời thách đấu của ta, ngươi có dám tiếp không?”, Thần Tử Phượng Hoàng bật cười, hắn gảy ra một đạo tiên quang bay về phía đối diện Diệp Thành, cứ thế đến vị trí cách Diệp Thành được nửa trượng thì dừng lại, hoá thành một trang giấy trắng, bên trên hoá ra ba chữ viết hoa choán mắt: Thư khiêu chiến.

“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể sao?”, ánh mắt của tất cả mọi người dừng lại ở phía Diệp Thành, lúc này bọn họ dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra được manh mối, người mà Thần Tử Phượng Hoàng muốn khiêu chiến chính là thánh thể.

“Có phải Thần Tử nhận nhầm người rồi không? Ta chỉ là người bình thường, không phải là Hoang Cổ Thánh Thể gì cả”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay gạt đi thư khiêu chiến kia.

“Giả thần giả quỷ, vào giây phút người vào tiên sơn bản công chúa đã nhận ra ngươi rồi”, Phượng Tiên Nhi bật cười, “đừng cho rằng dùng bí pháp che đi khuôn mặt thì có thể che giấu được ta”.

“Phượng Hoàng công chúa nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu”, Diệp Thành mỉm cười nhướng vai.

“Vậy thì ta phải cho ngươi xem cái này”, Phượng Tiên Nhi cười giảo hoạt, khẽ phất tay cho Diệp Thành thấy được một đạo phượng hoàng hư ảnh hiển hiện, hoá thành một đạo ấn kí huyền ảo.

“Cái này gán từ bao giờ đây?”, Diệp Thành thầm mắng chửi, “mình không hề nhận ra”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK