“Cuối cùng cũng có một tên lọt vào tầm mắt rồi”, gã thanh niên tóc đỏ liếm liếm khuôn miệng tanh máu, mặt mày hào hứng thấy rõ.
Rầm! Bịch! Đùng!
Màn đêm yên tĩnh bị phá tan.
Đợi tới khi tiếng nổ ầm vang dứt đi, gã thanh niên tóc đỏ đã nằm sõng soài trên mặt đất như một tên phế nhân, máu trào ra khỏi miệng, đôi mắt trố ra nhìn Diệp Thành.
“Thú vị không? Còn có điều thú vị hơn nữa đấy”, Diệp Thành châm chọc, trong đôi mắt hiện lên ma tính.
Ngay sau đó hắn phất tay cho vài con chó hung tợn ra ngoài, cứ thế bổ nhào về phía gã thanh niên tóc đỏ.
A…!
Giữa đất trời, gã thanh niên tóc đỏ gào thét thê thảm.
“Diệp…Diệp Thành, là con sao?”, Chu Đại Phúc nước mắt dàn dụa nhìn Diệp Thành.
“Là con, Diệp Thành về rồi đây ạ”, Diệp Thành nhét một viên linh đan vào miệng Chu Đại Phúc, hắn hít vào một hơi thật sâu, chớp mắt đã biến mất: “Vẫn nơi cũ, cổ thành Thiên Thu, nhất định phải đưa người tới đó”.
………
Diệp Thành lại đi rồi, bóng người hắn liên tục xuất hiện ở những góc khác nhau của Nam Sở, mỗi lần xuất hiện đều có ánh sáng màu máu hiển hiện, mỗi lần xuất hiện hắn lại cứu được thêm một, hai người.
Có điều, điều khiến hắn sốt ruột đó là cho tới giờ Nhân Hoàng vẫn chưa tìm được tung tích của Sở Huyên và Sở Linh, kể cả hắn lục tìm kí ức của những kẻ này cũng không hề thấy thông tin của bọn họ.
Cũng giống như hắn, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng có thêm thu hoạch lớn, từng người từng người được cứu thoát và được đưa tới cổ thành Thiên Thu, thế nhưng cũng có một vài người mà khi bọn họ tới nơi đã phải lìa cõi đời.
Rầm! Bịch! Đùng!
Màn đêm yên tĩnh bị phá tan.
Đợi tới khi tiếng nổ ầm vang dứt đi, gã thanh niên tóc đỏ đã nằm sõng soài trên mặt đất như một tên phế nhân, máu trào ra khỏi miệng, đôi mắt trố ra nhìn Diệp Thành.
“Thú vị không? Còn có điều thú vị hơn nữa đấy”, Diệp Thành châm chọc, trong đôi mắt hiện lên ma tính.
Ngay sau đó hắn phất tay cho vài con chó hung tợn ra ngoài, cứ thế bổ nhào về phía gã thanh niên tóc đỏ.
A…!
Giữa đất trời, gã thanh niên tóc đỏ gào thét thê thảm.
“Diệp…Diệp Thành, là con sao?”, Chu Đại Phúc nước mắt dàn dụa nhìn Diệp Thành.
“Là con, Diệp Thành về rồi đây ạ”, Diệp Thành nhét một viên linh đan vào miệng Chu Đại Phúc, hắn hít vào một hơi thật sâu, chớp mắt đã biến mất: “Vẫn nơi cũ, cổ thành Thiên Thu, nhất định phải đưa người tới đó”.
………
Diệp Thành lại đi rồi, bóng người hắn liên tục xuất hiện ở những góc khác nhau của Nam Sở, mỗi lần xuất hiện đều có ánh sáng màu máu hiển hiện, mỗi lần xuất hiện hắn lại cứu được thêm một, hai người.
Có điều, điều khiến hắn sốt ruột đó là cho tới giờ Nhân Hoàng vẫn chưa tìm được tung tích của Sở Huyên và Sở Linh, kể cả hắn lục tìm kí ức của những kẻ này cũng không hề thấy thông tin của bọn họ.
Cũng giống như hắn, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng có thêm thu hoạch lớn, từng người từng người được cứu thoát và được đưa tới cổ thành Thiên Thu, thế nhưng cũng có một vài người mà khi bọn họ tới nơi đã phải lìa cõi đời.