Màn đêm dưới ánh trăng không hề yên bình.
Nhìn từ xa, trên hư không vời vợi, một hàng chín người như chín đạo thần quang lướt qua, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, tu vi uyên thâm, tất cả đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là phía Thông Huyền sao?
Chín người mặt mày vô cùng khó coi, vốn dĩ bọn họ muốn quay về tông truy sát Diệp Thành nhưng cả chặng đường đi, qua mỗi một cổ thành, Truyền Tống Trận đều bị huỷ khiến bọn họ không thể không sử dụng tới sức mạnh của bản thân bay về Hằng Nhạc.
“Mẹ kiếp, tên nào mà thất đức như vậy chứ?”, một lão tổ của Hằng Nhạc Tông lên tiếng mắng chửi suốt cả chặng đường.
“Nếu biết trước như vậy thì đã nhờ Truyền Tống Trận của phân điện thứ năm rồi”, một lão tổ khác mặt mày tối sầm, “cứ bay thế này cho dù không nghỉ ngơi thì cũng phải mất hai ngày”.
“Đừng sốt ruột, nói không chừng cổ thành tiếp theo có Truyền Tống Trận”.
“Câu này ta nghe ông nói tới hơn tám trăm lần rồi đấy”.
“Có thể yên lặng một chút được không?”, vài lão tổ kêu ca khiến Thông Huyền lão tổ ở phía trước hắng giọng lạnh lùng. Lệnh bài chưởng giáo bị cướp mất, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ bị đoạt, đến cả chưởng giáo cũng bị đánh ngất, các ngươi lấy đâu ra tâm trạng mà đi than thở chuyện này.
Hừ!
Mặc dù mấy lão tổ kia không nói gì nhưng trong lòng lại hết sức khó chịu.
Hiện giờ bọn họ chỉ mong Diệp Thành diệt Doãn Chí Bình còn bọn họ có thể danh chính ngôn thuận nâng đỡ Diệp Thành lên vị trí chưởng giáo, so với tên kí chủ vô thiên vô pháp Doãn Chí Bình thì bọn họ vẫn nghiêng về phía Diệp Thành hơn.
Nói rồi mấy người đi theo Thông Huyền Chân Nhân.
Sáng sớm, Diệp Thành bước vào cổ thành của phân điện thứ năm, vừa đi vào hắn đã nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
“Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, tin này thật chấn động”, có mấy người nhiều chuyện đang nói chuyện rôm rả, nước bọt bắn tứ tung.
“Ta cảm thấy thật khó hiểu, Diệp Thành chẳng phải đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?”, có lão già tặc lưỡi lên tiếng.
“Trong trận chiễn hôm qua, cảnh tượng đó thật sự kinh người”, có người vẫn còn kinh ngạc, “kí chủ với độ hoà hợp chín phần thất bại nên người của Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông, ồ còn có cả Linh Chân Thượng Nhân cũng định mưu sát Diệp Thành, cũng may là có một nhóm người tu vi cao giúp Diệp Thành giải vây, đến cả người của Đan Thành cũng tham gia vào trận chiến, hai biên chiến đấu nảy lửa”.
“Kinh khủng hơn cả là Chính Dương Tông”, có người tặc lưỡi, “vì để giết Diệp Thành mà điều động cả đại quân của một điện, thế mà vẫn để Diệp Thành trốn thoát”.
“Giờ ta còn đang nghĩ nếu như Huyền Linh Chi Thể biết được người trói mình chính là Diệp Thành thì sẽ có vẻ mặt thế nào”, có người xoa cằm lên tiếng, “Diệp Thành đúng là chuyện gì cũng dám làm, đến cả người thương trước kia mà cũng dám trói để đem đi chuộc tiền, nhận được tiền chuộc còn không thả người, ở Đại Sở này ngoài hắn ra thì chẳng còn ai làm nổi chuyện này”.
“Nhà ta nghèo, kiếm vài đồng về tiêu mà các người cũng bàn tán mãi không thôi thế à?”, Diệp Thành đi qua, mặt mày khó chịu, tay gãi gãi tai.
Có điều nói tới Cơ Tuyết Băng, cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy bất ngờ.
Hôm qua, tất cả các lão tổ của Chính Dương Tông đều có mặt vậy mà cô ta dám ra tay cứu hắn, nếu như để người của Chính Dương Tông biết thì có trời mới biết bọn họ sẽ trừng phạt Cơ Tuyết Băng thế nào.
“Ta cứu muội ba lần, muội cứu ta một lần, muội còn nợ ta hai mối ân tình”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng tính toán có phải nên tìm thời gian để Cơ Tuyết Băng trả nợ mối ân tình đó cho mình hay không.
Nghĩ rồi, hắn như một bóng ma bước vào điện chính của phân điện thứ năm, tới địa cung của phân điện thứ năm.
Thánh Chủ!
Hắn vừa hiện thân, Si Hồn trấn thủ phân điện thứ năm vội vàng hành lễ.
“Phía Hằng Nhạc Tông có tin tức gì không? Mấy người phía Thông Huyền Chân Nhân đã về chưa?”, Diệp Thành nhìn Si Hồn.
“Chưa ạ”, Si Hồn trả lời dứt khoát, cho dù là đối với thánh chủ là Diệp Thành thì hắn ta vẫn mang theo khuôn mặt lạnh lùng, về điểm này thì Diệp Thành không còn thấy lạ từ lâu rồi.
“Ta đoán bọn họ vẫn chưa về”, Diệp Thành gãi tay, “tám phần vẫn đang bay về phía Hằng Nhạc Tông”.
“Thánh Chủ, phía Viêm Tôn đã đợi người từ lâu rồi”.
“Mở Truyền Tống Trận, giờ ta về”, Diệp Thành cứ thế bước vào Truyền Tống Trận.