Sự thật chứng minh là Diệp Thành vẫn rất lanh trí, đã ra ngoài trốn từ sớm, hôm nay mà có hắn ở đây, chắc chắn sẽ bị đánh nhừ tử.
Lại nói về tên này, hắn đang thoải mái nắm tay Sở huyên dạo một toà thành, tâm tình sung sướng,
Dạo chơi nhân gian, có rất nhiều niềm vui, thế nên không muốn trở lại tu chân giới.
Suốt chặng đường, dù Sở Huyên không nói gì nhưng môi lại cong nhẹ, cô ta cũng thấy thế giới này rất đặc sắc.
Mà sự đặc sắc này thì thành Vô Lệ không có, ví như mứt quả, kịch bóng, đồ chơi bằng đường...
Lại một toà thánh cổ, vừa vào đã nghe thấy tiếng pháo nổ.
Có nhà giàu đang đón dâu, kiệu tám người khiêng rực rỡ.
Tân lang hào hoa phong nhã, mặc đồ chú rể, cưỡi con ngựa to cao, trước ngực đeo tú cầu, có thể nói là phấn khởi đắc ý.
Tiếng kèn xô na vang lên, chiêng trống rung trời, đường lớn rất náo nhiệt.
Những nhà nghèo đã chạy tới phủ xin tiền mừng của lão gia nhà giàu, hôm nay là ngày lành, ra tay rất hào phóng.
“Có biết đang làm gì?”, Diệp Thành cười nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên lắc đầu, ánh mắt hờ hững lại có tia tò mò.
Cô ta thật sự không biết, không biết kiệu hoa, tại sao tân nương đeo khăn voan đỏ che mặt, mắt rũ xuống rất là thẹn thùng.
Váy áo của tân nương cũng đỏ au, đẹp hơn cả tiên y nghê thường, mặc lên người cô dâu, trông nàng ta càng thêm xinh đẹp.
“Cái gọi là đón dâu là để bái lạy trời đất!”, Diệp Thành cười nói: “Còn động phòng hoa chúc nữa, nàng biết đó là gì không?”
Sở Huyên vẫn lắc đầu, thật sự ngây ngô và trong sáng như tờ giấy trắng.
“Không biết cũng không không, tối nay ta dẫn nàng đi xem!”, Diệp Thành cười rất hèn mọn bỉ ổi, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Màn đêm buông xuống, tên nhãi này dẫn theo Sở Huyên đi me cửa sổ nhà người ta.
Phòng tân hôn được trang trí khá mộng ảo, lụa đỏ, nến đỏ và thảm đỏ, tân nương đội khăn voan đỏ, ngồi yên lặng trên gì.
“Là một mỹ nữ!”, Diệp Thành thì thầm, hắn nhìn xuyên khăn ngắm nhan sắc tân nương, đây là cô nương đẹp nhất khi xuất giá.
Mà Sở Huyên lại chú ý tới váy cưới của cô dâu.
Dù quần áo thua tiên y nhưng cô ta cũng thích.
“Nàng có biết đàn ông và phụ nữ làm gì trên giường không?”, Diệp Thành kề sát, cười nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên không nói, tất nhiên không trả lời vấn đề.
Đối với việc này, Diệp Thành biết, kiếp này Sở Huyên ở trong thành Vô Lệ từ nhỏ, cô ta biết thì mới kỳ lạ.
Thiếu nữ vô lệ vô tình, gần như không hề ra khỏi thành Vô Lệ, thậm chí đàn ông là gì, họ cũng không biết.
“Đúng là hại người!”, Diệp Thành thổn thức, hắn cứ tưởng chỉ Phật gia là đủ làm người ta mệt rồi, không ngờ thành Vô Lệ càng quá đáng hơn.
Dập tắt dục vọng của một người, vô lệ vô tình, biến những thiếu nữ đang thanh xuân thành những bức tượng gỗ.
Rất nhanh, tân lang đã tới, tiến vào tân phòng, lòng có chút hồi hộp, nhìn một cái là biết thanh niên này mới thành thân lần đầu thôi.
Cuối cùng hắn ta cầm lên cành đào vén khăn, lộ ra gương mặt thẹn thùng xinh đẹp.
“Tới rồi, tới rồi! Trò hay tới rồi!”, Diệp Thành trợn to hai mắt, người ta động phòng mà hắn còn sốt ruột hơn chính chủ.
Hơn nữa, ngoài miệng tên này nói, tay cũng không chịu yên, khoác lên vai Sở Huyên, xong rồi còn nắn bóp nữa.
Sở Huyên không nói gì, trở tay hất ra, người nhích sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, đầu Diệp Thành kề sát, không ngừng cọ, ngửi mùi hương quyến rũ của đối phương, cười rất đê tiện, mặt dày như mâm.
Sở Huyên lại không đẩy ra lúc này, đôi mặt đẹp hơi loé lên, bị cảnh trong phòng thu hút.
Tân nương cởi áo cười, từng món, từng món một, lộ ra cái yếm đỏ và da thịt trắng nõn, cơ thể hấp dẫn.
Còn tân lang, cởi nhanh hơn cả tân nương, quần áo chưa cởi hết vào như con khỉ nhào tới đè tân nương dưới thân.