Diệp Thành trực tiếp phớt lờ, không tránh không trốn cũng không ngăn cản.
Tuy nhiên, khi thanh kiếm rơi xuống, hắn đột nhiên biến mất.
Mà ở nơi hắn biến mất, Chuẩn Đế áo trắng bỗng nhiên xuất hiện.
Bí thuật thay trời đổi đất, hắn dùng nhuần nhuyễn nhất, cảm ngộ tuế nguyệt dài đằng đẵng đã hiểu được ảo diệu bên trong, trình độ cao thâm.
Hắn rời đi rồi, nhưng Chuẩn Đế áo trắng bị thay thế vị trí thì tiêu đời rồi, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra liền bị trúng một kiếm.
Một kiếm này thật sự sảng khoái, cơ thể tan nát của ông ta còn chưa kịp lành lại đã bị chém đi một bên, suýt nữa phân thân.
“Ngươi đáng chết”. Nhìn thấy đồng đội bị thương nặng, Chuẩn Đế áo tím nổi giận đùng đùng một bước đi ra, vung kiếm chém tới.
Diệp Thành muốn giở lại trò cũ, một lần nữa hoán đổi không gian với Chuẩn Đế áo trắng, nhưng lại phát hiện ra tên này có phòng bị.
Diệp Thành không hề động đậy, thân người tránh được một kiếm lăng thiên.
Sau đó, không thèm chú ý Chuẩn Đế áo tím, chỉ công kích Chuẩn Đế áo trắng, đạo lí giết người khi đối phương yếu nhất, hắn vẫn hiểu được.
Biết Diệp Thành đang nghĩ gì, Chuẩn Đế áo trắng làm sao dám đối kháng, vừa chữa lành thân thể đẫm máu, vừa liều mạng chạy trốn.
“Đi đâu”. Diệp Thành giẫm lên bầu trời đuổi theo ông ta, giữa hai lông mày kim quang tỏa ra bốn phía, thần thương chín đạo hợp thành một bắn ra.
Chuẩn Đế áo trắng trúng chiêu ngạy tại chỗ, thần hải rơi xuống.
Thần thương trực tiếp đánh vào Nguyên Thần bá đạo như vậy, hơn nữa chín đạo hợp thành một, ngay cả cấp bậc Chuẩn Đế cũng bị trọng thương.
Lúc này, Diệp Thành làm sao có thể bỏ qua cơ hội, một tay hủy diệt thân thể Chuẩn Đế áo trắng, chỉ lưu lại nguyên thần đang điên cuồng chạy trốn.
Diệp Thành bắt đầu dạo chơi một đường truy đuổi, một đường buông thả thần thương.
Chuẩn Đế áo trắng tuyệt vọng, nguyên thần bị đả kích từ lần này đến lần khác, gần như sụp đổ, cả người đều ở trong trạng thái đờ đẫn.
Chuẩn Đế áo tím gầm lên, không ngừng vung kiếm, Diệp Thành một đường đuổi theo Chuẩn Đế áo trắng, ông ta một đường đuổi theo Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành phớt lờ ông ta , chỉ tấn công Chuẩn Đế áo trắng.
Đánh chết một người thêm một người, lão tử không thích bị người khác đánh hội đồng.
Chiến lược của hắn rất thành công, nguyên thần của Chuẩn Đế áo trắng bị hắn hủy diệt, vô số sức mạnh nguyên thần bị nuốt chửng.
“Ngươi đáng chết”. Chuẩn Đế áo tím một kiếm đâm xuyên mà đến.
“Đến lượt ngươi rồi”. Diệp Thành hừ lạnh, nhưng vẫn không tránh né.
Một kiếm của Chuẩn Đế áo tím kiếm xuyên qua thánh thể của hắn, mà đồng thời hắn vung nắm đấm vàng lên, đánh đối phương phun ra máu.
Đại chiến lần nữa nổ ra, long trời lở đất, thần quang và sấm sét cùng nhau nhảy múa.
Trong đại quân Hỏa Phượng Tộc đen sì sì, phân thành hai vòng chiến.
Một bên bao vây công kích Diệp Thành, một bên bao vây công kích Minh Tuyệt, giao tranh kịch liệt, từng mảnh thân ảnh hóa thành tro bụi, từng mảnh thân ảnh rơi xuống.
Trận pháp tuyệt diệt hư thiên của Hỏa Phượng Tộc đã trở thành một vật trang trí.
Không phải sát trận không đủ mạnh, mà là Diệp Thành cùng Minh Tuyệt quá giỏi, ánh sáng của trận pháp xa xăm không theo kịp tốc độ của bọn họ.
Chốc chốc oanh tạc, một lần cũng không đánh trúng người ta mà hủy diệt người của mình từ đám người này đến đám người khác thật là lợi hại.
Đây không phải là chiến tranh, nhưng mà bóng người như cỏ rác, máu tươi như nước mưa tuôn, nhuộm đỏ thiên địa, hình ảnh khiến người xem phải kinh hãi.
Cảnh tượng này thực sự châm biếm, đường đường là đại quân một tộc bị hai người đánh đến người chết ngựa đổ, quân lính tan rã.
“Tuyệt vời!”. Người xem nuốt nước bọt nhiều lần.
"Người từng giết đế thật sự khác biệt, lợi hại quá”.