Sở Linh rời đi, cô bước vào căn phòng của Sở Huyên lau đi từng lớp bụi còn vương, thay Sở Huyên chăm chút từng di vật khi còn sống, có lúc cô còn tưởng rằng Sở Huyên vẫn đang ngao du chỗn thế nhân, nhưng khi tỉnh táo lại thì phải đối mặt với cảnh cảnh còn người mất.
Ngày và đêm dần trôi.
Đại Sở chính thức bước vào thời kì thịnh thế phồn vinh, những thế lực tàn lưu ở Bắc Sở về cơ bản đã bị diệt trừ, tu sĩ mạnh của Thiên Đình vượt qua cửu Hoàng trước kia, cho dù là liệt đại chư vương thì cũng không dám ngang nhiên làm loạn.
Mới đó mà chín ngày đã trôi qua.
Lại là một đêm yên tĩnh, Sở Linh lau mặt cho Diệp Thành, cô quay người bước ra ngoài, bước chân lên đỉnh Ngọc Nữ Phong, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao hi vọng có thể tìm thấy vì sao sáng nhất ấy.
Trên chiếc giường băng ngọc, Diệp Thành ngủ thật sâu.
Bất chợt, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ đau đớn, tiếp đó, cơ thể hắn run rẩy.
Giây phút sau hắn chợt hé miệng khẽ hô: “Ngọn núi này là ta mở, cái cây này là ta chặt, muốn đi qua đường này phải có lộ phí”.
Nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ thấy ngỡ ngàng, rõ ràng hắn không hề tỉnh lại nhưng lại nói ra câu này.
Nói mơ thì không có gì là lạ nhưng lạ ở chỗ một người bị tổn thương tình cảm như hắn mà nét mặt lại dữ tợn hung tàn, lại thêm câu nói mà hắn vừa thốt ra, hắn giống như cường đạo vả lại lúc này còn đang chặn đường người khác.
“Cung hỉ viên ngoại, phu nhân có tin hỉ rồi”, Diệp Thành lại lên tiếng, giọng nói hung hãn ban nãy chợt thay đổi bằng giọng nịnh bợ, vẻ mặt hung thần ác sát như cường đạo bỗng chốc hoá thành vẻ nịnh nọt giống như hắn là một lang trung bắt mạch cho phu nhân nhà giàu có.
“Tráng sĩ tòng quân bảo vệ quốc gia”, rồi đột nhiên, lời nói của Diệp Thành lại thay đổi, giọng điệu cương nghị rắn rỏi, khuôn mặt uy phong lẫm liệt, có vẻ như hắn là một tướng quân ra trận, trước khi lâm trận vẫn thể hiện vẻ ngang tàng coi cái chết nhẹ như không.
“Mưa thuận gió hoà, năm nay có lẽ là một năm bội thu”.
“Vị đại ca ăn cơm hay nghỉ trọ?”
“Đợi ta ta áo gấm về làng sẽ rước nàng, đợi ta”.
“Đi qua ngọn núi này thì chính là Vân Dương, đi hết con đường này ta sẽ mời mọi người uống rượu thoả thích”.
Diệp Thành không ngừng lên tiếng nói ra những lời nói lạ thường.
Mỗi lời hắn nói thì vẻ mặt và giọng điệu đều khác nhau dường như hắn đang đóng các vai trò khác nhau, lúc như cường đạo, lúc như tướng quân, lúc lại như trung lang, lúc như tiểu nhị trong cửa tiệm.
Điều kì lạ là từ đầu tới cuối hắn không hề mở mắt mà từng lời nói dị thường đó như là nói mê.
“Chuyện gì thế này?”, nghe từng lời nói đó của Diệp Thành, lại nhìn khuôn mặt thay đổi liên tục của hắn, Phục Nhai đứng trước màn nước Hoan Thiên Thuỷ Mặc chợt gãi đầu: “Không phải vì cái chết của Sở Huyên mà chịu đả kích đến mức phát điên chứ?”
“Nhìn kĩ cơ thể hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.
“Có điểm dị thường không?”, Phục Nhai lẩm bẩm lại gần hơn một chút, ông ta nhìn vào cơ thể Diệp Thành.
Vừa nhìn ông ta đã phát hiện ra vấn đề, cơ thể Diệp Thành có điểm khác thường.
Đó là từng đạo quang hoa bao quanh cơ thể hắn lúc ẩn lúc hiện, bên trong còn mang theo sức mạnh thần bí không rõ ràng tự đan xen với nhau, chính là thứ mà một tông như luân hồi.
“Đó là gì?”, Phục Nhai ngỡ ngàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Sức mạnh luân hồi”.
“Sức mạnh luân hồi?”, Phục Nhai nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc.
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì sao Diệp Thành lại thoát ra được khỏi vòng luân hồi của lục đạo luân hồi ở Đại Sở sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lên tiếng, “đến cả chư thiên luân hồi cũng không thể chiếu ra được kiếp trước và kiếp này của hắn, đáp án nằm chính ở bản thân hắn”.
“Hắn tự hình thành luân hồi?”
“Không sai, tự hình thành luân hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, “sức mạnh luân hồi ở kiếp trước đang thu hút lấy hắn, còn bên trong sức mạnh luân hồi kia cũng mang theo rất nhiều kí ức vụn vỡ của kiếp trước, ví dụ như có kiếp hắn là cường đạo, có kiếp hắn là lang trung, có kiếp là tướng quân, có kiếp làm tiểu nhị trong quán ăn, đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại nói ra những câu nói kì lạ”.
“Đúng là bất ngờ”, tâm cảnh của Phục Nhai không yên bình, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, “nguyên nhân gì khiến hắn tự hình thành luân hồi, lẽ nào hắn tự ngộ ra được ý nghĩa pháp tắc của luân hồi?”
“Có lẽ hắn trong tương lai đã vỡ ra ý nghĩa của luân hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm ngâm, “chắc chắn có liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta có một cảm giác Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn khiến cho hắn trong tương lại không thể không nghịch thiên cải đạo, lấy trung gian làm Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lấy sức mạnh luân hồi của kiếp trước độ truyền cho mình thay đổi biến cố xuất hiện bất cứ lúc nào”.
“Thần nữ, người ở tương lai vượt thời gian tới thời đại này thì quỹ đạo lịch sử liệu có vì vậy mà thay đổi không?”
“Sẽ thay đổi”, Đông Hoàng Thái Tâm quả quyết, “niên luân của lịch sử đã đi sang một quỹ đạo khác so với ban đầu ngay vào giây phút Diệp Thành và Hồng Trần xuất hiện, việc của tương lai cũng vì vậy mà thay đổi”.
“Diệp Thành và Diệp Tinh Thần trong tương lai tới thời đại này rốt cục để làm gì?”, Phục Nhai gãi đầu.
“Việc này trong tương lai không xa Diệp Thành sẽ cho chúng ta đáp án”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “nhiệm vụ của ngươi là trong thời gian ngắn nhất tìm người thoát ra khỏi vòng lục đạo luân hồi của Đại Sở, Thần Huyền Phong và Hồng Trần đã chết, người thứ ba thoát khỏi vòng luân hồi nhất định không hề đơn giản, nói không chừng cũng đến từ tương lai”.
“Ta hiểu rồi”, Phục Nhai gật đầu lập tức quay người nhưng bước ra được hai bước thì ông ta lại quay lại.
“Thần nữ, có một việc ta muốn thỉnh giáo”.
“Nói”.