Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.
Thế giới tu sĩ vẫn trống trải như cũ, không có một ai, trên mặt đất rộng lớn rất khó có thể nhìn thấy một bóng người, cả lãnh thổ rộng lớn chỉ có chín mươi ba tu sĩ, không cân xứng chút nào.
So với thế giới tu sĩ thì thế giới phàm trần phồn vinh thịnh thế hơn nhiều.
Sau đại nạn, không chỉ thế giới tu sĩ được gột rửa mà thế giới phàm trần cũng thay da đổi thịt. Hoàng đế đời trước đã thoái vị, quốc quân mới lên ngôi, chủ yếu là đại xá thiên hạ, phân phát lương thực.
Thiên Ma xâm lược, người của thế giới phàm trần ở Bắc Sở được đưa về Nam Sở.
Giờ đây, Thiên Ma xâm lược đã bị tiêu diệt, những người phàm Bắc Sở dưới sự lãnh đạo của quốc quân các nước bắt đầu cuộc hành trình trở về quê hương.
Gần mười triệu dặm là một con đường rất xa đối với người phàm, có thể họ sẽ phải đi cả đời, đến chết cũng không về được quê nhà, nhưng họ không hề dừng lại.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Vùng đất rộng lớn này đang trong quá trình phục hồi, dần dần lấy lại sự phồn vinh trước đây. Luôn có một vài người ý chí kiên định vượt qua trăm sông nghìn núi để tới thế giới tu sĩ, họ tôn sùng tiên nhân, muốn được thấy một khoảng trời khác.
Đối với những người này, hơn chín mươi tu sĩ còn lại của Đại Sở đều không từ chối, sẵn lòng dẫn họ đi tu đạo.
Những tu sĩ may mắn còn sống này đều là những người trẻ tuổi, người lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi nhưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề của Đại Sở, khai tông lập phái, tiếp nối truyền thừa của tiền bối sau đại nạn.
Nhưng trước tên tông môn mà họ lập ra đều rất ăn ý gắn thêm hai chữ: Thiên Đình.
Đúng vậy! Trước khi Thiên Ma xâm lược thì vùng đất này đã được Thiên Đình thống nhất.
Thiên Ma bị tiêu diệt, người mạnh nhất trên thế gian này là Diệp Thành, hắn vẫn là vương của vùng đất này, dù hắn không ở đây thì tên của Thiên Đình vẫn còn mãi, huống hồ hắn vẫn còn đang đứng trong thiên địa này.
Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành ngồi liền mấy ngày, trong khoảng thời gian đó hắn không cử động một lần nào.
Bên cạnh hắn, Nhược Hi đã thức dậy rất nhiều lần, thấy Diệp Thành ngồi yên bất động thì chạy lon ton đi chơi, đói thì chạy tới gốc cây linh quả nhặt linh quả để ăn, buồn ngủ thì rúc vào lòng hắn để ngủ.
Cô bé nhìn quanh rất nhiều lần, đôi mắt to tràn ngập vẻ khó hiểu.
Trong trí nhớ của cô bé, nơi đây là chốn thần tiên, nhưng giờ đã là một đống đổ nát.
Trong trí nhớ của cô bé, nơi đây có rất nhiều người, nhưng bây giờ lại trống trải.
Trong trí nhớ của cô bé, trên núi này có rất nhiều nương chơi cùng mình, nhưng giờ chẳng còn ai.
Cô nhóc rất bàng hoàng, dường như ngủ một giấc thức dậy mọi thứ đều đã thay đổi khiến tâm hồn yếu đuối của cô bé cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, vậy nên cô bé luôn rúc vào lòng Diệp Thành tìm kiếm hơi ấm duy nhất còn sót lại.
Ngày thứ chín, Diệp Thành tỉnh lại.
Đôi mắt hắn mở ra, nhưng là một khoảng hỗn độn.
Hai ba giây sau, hỗn độn mới tan đi, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm như bầu trời sao rộng lớn, có rất nhiều dị tượng đan xen trong mắt hắn, dường như còn tự động diễn hoá ra sơ thuỷ trước khi thiên địa được mở ra.
Chu Thiên Diễn Hoá!
Diệp Thành lẩm bẩm, ánh mắt nhìn vào cây linh thảo bên cạnh.
Hắn đang thầm suy đoán, tìm ra bản nguyên của linh thảo, cũng suy đoán khi nào linh thảo sẽ héo, từ lúc linh thảo nảy mầm cho đến lúc khô héo đều được hắn thấy rất tường tận.
Nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi Diệp Thành, tuy hắn không khám phá được toàn bộ huyền cơ về Chu Thiên Diễn Hoá nhưng cũng đã lĩnh ngộ được tinh tuý của nó.
Hắn đi xuống núi, dẫn Nhược Hi rời khỏi Hằng Nhạc Tông.
Phía sau có một lớp phong ấn khổng lồ bao phủ Hằng Nhạc Tông, bởi vì hắn biết lần này hắn sẽ đi rất lâu mới quay về.
Không biết qua bao lâu, hắn mới dừng lại trước một toà linh sơn ở Nam Sở.
Linh sơn được mây mù bao phủ như tiên cảnh chốn trần gian, dưới chân núi là một tấm bia đá: Thiên Đình Huyền Tông.
Khi hắn đang ngẩn người thì ba bóng người đã bước ra khỏi linh sơn, hai thiếu niên một thiếu nữ, họ đều là tu sĩ, một cảnh giới Chân Dương, hai cảnh giới Nhân Nguyên, Thiên Đình Huyền Tông là do họ thành lập.
Bái kiến Thánh chủ!
Ba người họ rất cung kính, dù đã thành lập môn phái nhưng họ vẫn không quên mình là người của Thiên Đình.
Diệp Thành không nói gì chỉ cười nhẹ, tế ra một lực dịu nhẹ nâng ba người đang quỳ trên đất lên.
Hắn nhìn vào trong linh sơn, bên trong có vài người phàm, người lớn nhất đã hơn ba mươi tuổi, họ đều từ thế giới phàm trần vượt ngàn dặm xa xôi để tới thế giới tu sĩ này cầu đạo.
Diệp Thành nở nụ cười tang thương, mấy người phàm trần đó sẽ là ngọn lửa hy vọng cho mảnh đất này.
Hắn đi để lại rất nhiều bí kíp, đều là thần thông và công pháp mà tu sĩ duy trì tu luyện, dùng để làm cơ sở cho Thiên Đình Huyền Tông khai tông lập phái, ngoài bí kíp hắn còn để lại rất nhiều nguyên liệu để tu luyện.