Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy nếu như Đại Đến đến Đại Sở, tu vi liệu có bị giảm xuống không?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Có lẽ là có”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Không phải chứ?”, Diệp Thành mặt mày khó tin, hắn nhìn Thái Hư Cổ Long và nói tiếp: “Đại Đế là sự tồn tại mạnh nhất của Chư Thiên Vạn Vực, Đại Sở bé nhỏ như vậy có thể khiến tu vi của ông ấy bị giảm xuống sao? Long gia, ngươi đừng doạ ta”.

“Không có gì là tuyệt đối cả”, Thái Hư Cổ Long thở dài, “ta từng thuộc tộc chí tôn nhưng cho tới bây giờ thì còn chưa thể thức tỉnh chút kí ức nào liên quan đến Đại Sở, điều đó chứng tỏ sự bất phàm của vùng đất này. Ngươi nói không sai, Đại Đế quả thực là sự tồn tại mạnh nhất của Chư Thiên Vạn Vực nhưng thế giới này cũng rất kì diệu có lẽ trên Đại Đế còn có người mạnh hơn ông ấy, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi”.

“Còn có người mạnh hơn?”, Diệp Thành bất giác giật gật khoé miệng, đột nhiên hắn cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến vậy.

“Ngươi có muốn biết vì sao cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong nhưng Âu Dương Vương và Quỷ Vương mạnh hơn Thiên Táng Hoàng một phần không? Trong khi bọn họ chưa tiến vào cảnh giới Thiên mà Thiên Táng Hoàng đã tiến vào cảnh giới Thiên?”

“Vì sao?”

“Vì Âu Dương Vương và Quỷ Vương đều là người của thời đại Thái Vương, hai người bọn họ từng phong ấn bản thân mình, sau đó lần lượt giải phong ấn vào thời Thiên Táng Hoàng”.

“Bọn họ không phải là người của thời đại Thiên Táng Hoàng?”, Diệp Thành kinh ngạc, nếu không phải Thái Hư Cổ Long nói ra thì hắn cũng không biết còn có bí mật này.

“Nói vậy thì Âu Dương Vương và Quỷ Vương đều là tiền bối của Thiên Táng Hoàng rồi”, Diệp Thành xoa cằm, “tính tuổi thì bọn họ hơn Thiên Táng Hoàng vài nghìn năm tuổi”.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành lại thắc mắc: “Vậy thì có liên quan gì đến việc Âu Dương Vương và Quỷ Vương chưa tiến vào cảnh giới Thiên?”

“Liên quan chứ”, Thái Hư Cổ Long khẽ vuốt râu, “xem ra ta vẫn nên giải thích với ngươi về vấn đề lạc ấn của đạo”.

“Cái gì mà lạc ấn của đạo?”

“Đạo chính là đạo của bản thân, tu vi của bọn họ đạt tới mức cao nhất định thì sẽ khớp với đại đạo còn đạo của bọn họ sẽ hình thành nên lạc ấn vô hình giữa đất và trời, lạc ấn đó chính là lạc ấn của đạo”.

“Lạc ấn của đạo, lại được mở mang tầm mắt rồi”, Diệp Thành xoa cằm.

“Chúng ta lấy Sở Hoàng làm ví dụ”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, “từ khi ông ta tiến giới tới cảnh giới Thiên thì đạo của ông ta lạc ấn vào đất và trời, và lạc ấn đạo này có thể nói là một loại ràng buộc, sự ràng buộc này sẽ không vì Sở Hoàng suy sụp mà biến mất, nó chỉ dần dần yếu đi theo năm tháng vì sự áp chế rằng buộc của lạc ấn đó nên ở thời đại Sở Hoàng gần như không có ai có thể tiến tới cảnh giới Thiên, vả lại khoảng cách về thời gian mà Sở Hoàng tiến giới tới cảnh giới Thiên càng gần thì sẽ chịu sự áp chế của lạc ấn về đạo càng mạnh, ngược lại nếu thời gian cách Sở Hoàng tiến giới tới cảnh giới Thiên càng xa thì áp chế về lạc ấn sẽ yếu, không chỉ Sở Hoàng mà thời đại của tám vị Hoàng khác cũng như vậy, đây cũng chính là lý do vì sao một vị Hoàng suy yếu thì cách rất lâu mới có sự xuất hiện của vị Hoàng tiếp theo”.

“Ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành nghe mà như được thức tỉnh, “có nghĩa là người của thời đại Âu Dương Vương và Quỷ Vương đều chịu sự áp chế của lạc ấn về đạo, do sự ràng buộc này nên cho dù tự phong ấn tới thời đại Thiên Táng Hoàng thì ràng buộc đó vẫn còn tồn tại, còn Thiên Táng Hoàng lại khác, vì thời đại Thái vương đã kết thúc, vì thời gian đã trôi qua rất lâu, lạc ấn về đạo của Thái Vương đã yếu đến mức có thể bỏ qua không cần tính toán, sự đè nén mà ông ta phải chịu yếu hơn rất nhiều so với Âu Dương Vương và Quỷ Vương cho nên ông ta mới có thể trở thành chí tôn của Đại Sở sau này, ta nghĩ như vậy không sai chứ?”

“Hoàn toàn chính xác”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, “vì mỗi một thời đại đều có lạc ấn về đạo của kẻ mạnh nên cũng là lý do vì sao mà mỗi một thời đại của Đại Sở đều không thể có sự việc mà hai vị Hoàng tương ngộ”.

“Hiện tượng này của Đại Sở rất giống với Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long nói ý tứ: “Chín vị Hoàng của Đại Sở cũng giống như Đại Đế của Chư Thiên Vạn Vực, Đại Đế cũng có lạc ấn về đạo nên mỗi một thời đại đều không thể có chuyện hai vị Đại Đế tương ngộ”.

“Ngươi rất thông minh”, Thái Hư Cổ Long lại mỉm cười nói.

“Vậy ta có thể nghĩ thế này không? Đại Đế càng mạnh thì lạc ấn về đạo của bọn họ càng lâu”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long đáp: “thông thường sau khi một Đế suy yếu thì cách đó bảy tới tám mươi nghìn năm mới có một vị Đại Đế mới xuất hiện nhưng sau khi vị Đại Đế mạnh nhất viên tịch thì cũng phải mất một trăm ba mươi nghìn năm mới có vị Đại Đế mới xuất hiện, đây gọi là Thiên Khuyết Đại Đế”.

“Thiên….Thiên Khuyết Đại Đế?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng: “Đế hiệu này sao nghe lại khó hiểu thế nhỉ?”

“Một đời sinh tử ba nghìn năm, chỉ nguyệt tay không bù đắp chỗ hổng”.

“Là…là sao?”

“Thiên Khuyết Đại Đến chính là một viên thần thạch từ trên trời xuống”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Không biết ông ta đã trải qua bao nhiêu năm tháng mời hoá thành hình người”.

“Đá cũng có thể hoá Đến? Thế giới này đúng là kì lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Được rồi, không nói chuyện linh tinh với ngươi nữa”, Thái Hư Cổ Long truyền âm tới, “một phần chín Thái Hư Cổ Long Hồn của ta đã phân tách ra rồi, đợi ngươi xong xuôi mọi việc chúng ta lại trao đổi khí hỗn độn”.

“Được thôi, được thôi”, Diệp Thành xoa tay cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK