Di tích náo nhiệt thật sự, chỉ vì Thánh Thể vẫn còn sống mà khiến bốn phương chấn động, trận thế không nhỏ.
Trên hư không, vị Thánh Vương áo đen vẫn đang chạy trốn, Diệp Thành liên tục đuổi theo ông ta, hắn dùng mọi cách vừa đuổi theo vừa tung ra đại chiêu, có lẽ là vì khí thế quá mạnh khiến cho dãy núi bên dưới lần lượt sụp đổ.
Sức chiến đấu của Thánh Vương áo đen chẳng ra sao cả, nhưng khả năng chạy trốn lại rất lợi hại. Mẹ nó chứ, chạy cực kỳ nhanh, hơn nữa miệng lưỡi còn chanh chua, vừa chạy trốn vừa gào thét, chỉ đường cho người khác.
Diệp Thành hận đến ngứa răng, hắn xem thường Thánh Vương áo đen này quá mức, hắn cứ nghĩ rằng một mũi tên sấm sét có thể giết chết ông ta, không ngờ tên khốn đó lại không chết, chẳng những không chết mà ngược lại còn sống rất vui vẻ, thậm chí tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài.
Hắn có thể tưởng tượng được sau này sẽ có rất nhiều rắc rối tìm đến, không chừng lần này ra khỏi di tích này thì sẽ bị các đại giáo liên hợp lại truy bắt, con đường tìm người của hắn cũng trở nên khó khăn hơn.
Hắn càng nghĩ càng tức, dù có muốn đi thì trước khi đi cũng phải giết được cái tên Thánh Vương áo đen này.
Biết được suy nghĩ của hắn, tất nhiên Thánh Vương áo đen không dám buông lỏng cảnh giác, có nhiều sức mạnh Nguyên Thần bị thiêu đốt hơn, tốc độ không giảm mà ngược lại còn tăng, thân pháp của ông ta trở nên ảo diệu, dù là Chuẩn Đế áo bào huyết sắc cũng theo không kịp.
Phải nói là bản lĩnh chạy trốn của ông ta và Diệp Thành khá giống nhau, vấn đề là lúc này Diệp Thành không ở trạng thái đỉnh cao, tốc độ cũng bị hạn chế, nếu không Thánh Vương áo đen đã bị đập chết từ lâu rồi.
Bóng người phía trước lắc lư qua lại, mỗi người đều mang theo tiên quang chiếu sáng cả màn đêm, đợt thứ nhất người đã bị giết, hoặc là ngự động phi kiếm, hoặc là phi mây cưỡi gió, có thể nói đầy trời.
Nhất là kẻ thù của Diệp Thành, tay đã cầm kiếm xông tới, mắt ai cũng đỏ ngầu, đằng đằng sát khí, mặc dù không biết tại sao Diệp Thành còn sống nhưng hôm nay nhất định không thể để Diệp Thành chạy thoát nữa.
“Ở đây, Thánh Thể ở đây!”, Thánh Vương áo đen như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bèn liều mạng hét lên.
“Hét đi, ta cho ngươi hét nữa đấy”, Diệp Thành lớn tiếng mắng, khí huyết hừng hực, một bước vượt qua cả ngàn trượng hư không, rút ngắn khoảng cách gần cả trăm trượng với Thánh Vương áo đen, lại bắn ra một mũi tên sấm sét.
Lần này Thánh Vương áo đen quỳ xuống đất, vẫn chưa hét lên ra tiếng thì đã bị mũi tên đó thiêu đốt Nguyên Thần, dọc đường đi ông ta tính kế này nọ cuối cùng không thể thoát hỏi kết cục bị giết chết.
Chém chết Thánh Vương áo đen rồi, Diệp Thành không do dự xoay người bỏ chạy nhưng lại gặp phải người quen.
Đó là công chúa tộc Phượng Hoàng, cũng là Phượng Tiên Nhi, cũng đến di tích, Diệp Quân đã biết cô ta ở di tích từ trước, muốn tính toán hết thù cũ nhưng vẫn không tìm thấy, không ngờ lại gặp vào lúc này.
“Đi đâu?”, Phượng Tiên Nhi nghiến răng nghiến lời, ánh mắt đầy oán hận, cái hôm sau ngày cô ta đánh một chưởng đó, sức chiến đấu mạnh hơn ba năm trước rất nhiều, hay nói cách khác cô ta đã trải qua một cõi niết bàn.
“Cút!”, Diệp Thành quát một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền, đòn tấn công xuyên qua hư không, cũng đâm qua lòng bàn tay cô ta, mặc dù cô ta đã trải qua niết bàn, sức chiến đấu cũng tăng mạnh, mặc dù hắn bị thương nặng, không ở trạng thái đỉnh cao nhưng vẫn có sự cách biệt khá lớn, đòn tấn công này rất mạnh, cô ta vẫn bị đánh bại hoàn toàn, lăn sang một bên.
Sau khi đẩy lùi Phượng Tiên Nhi, Diệp Thành không dám hiếu chiến mà đánh thẳng đến lối ra của di tích, chỉ cần hắn ra khỏi di tích, tiên nhãn sẽ không bị áp chế, hắn có thể sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân.
Bốn phương tám hướng đều là bóng người, chỗ nào cũng là kẻ thù của hắn, hơn nữa còn không ít.
Hắn đã nhắm chuẩn đến một hướng, nơi đó khá ít người, thực lực của không mạnh, vẫn đột phá vòng vây chạy đi.
“Hợp lực tấn công!”, một thanh niên tóc bạc tức giận hét lên, sau đó lao đến phía trước, trên đầu treo một cái gương chói mắt, đó là Thánh Vương Binh, uy lực rất mạnh, đứng cách một khoảng xa đã quét ra Tiên Quang Tịch Diệt.
Những người ở phía sau cũng không nhàn rỗi, có người dùng pháp khí, người dùng sát trận, người dùng thần thông hoặc cấm pháp, che trời lấp đất, màn đêm trở nên hoa lệ, cũng nghiền nát đến rung trời động đất.