Huyền Hoang chấn động, tổng cộng năm vực thì có bốn vực đang chiến tranh.
Bốn vùng trời đều bị nhuộm đỏ và được bao phủ bởi một lớp màn màu máu.
Ngày càng có nhiều tu sĩ vây xem, không thiếu Đại Thánh hay Thánh Vương, cũng có một hai vị Chuẩn Đế, song lại chỉ làm quần chúng.
Diệp Thành là kẻ điên, tu sĩ của Thiên Đình cũng vậy, nên không ai dám đứng ra trước tình huống như vậy.
Trong từng tiếng nổ ầm ầm, đội quân Thiên Đình do hậu duệ Hoàng Giả dẫn dắt cuối cùng cũng ngừng chiến đấu, tiêu diệt Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Lão tổ Nhật Nguyệt thần giáo chết, từ Thánh Chủ đến đệ tử, không một ai may mắn thoát khoát, toàn bộ đều bị giết sạch.
Nhìn từ xa, đó là một khu vực đẫm máu, không còn một ngọn núi hay cũng điện nào còn nguyên vẹn, phần lại của cơ thể như cánh tay cẳng chân và mảnh vụn pháp khí đều rơi vãi đầy đất, máu chảy thành sông.
Lần này, quả thật là một đống đổ nát, xác chết la liệt, máu chảy thành sông y như địa ngục.
Thiên Đình giành được chiến thắng, ai cũng ngùn ngụt sát khí.
Ai mà ngờ được một trận chiến có quy mô lớn với hơn mười triệu người tham gia, thế mà Thiên Đình Đại Sở lại chẳng có ai tử vong.
Sức chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên, Nhật Nguyệt thần giáo từ đầu đến cuối đều bị giết cho không thể xoay ngược tình thế.
"Cái nào mang đi được thì mang hết đi", giọng nói hùng hồn đầy sức mạnh của Tiêu Thần truyền khắp mọi nơi.
Hắn ta vừa ra lệnh, các tu sĩ Thiên Đình lập tức cấp kiếm và chiến mâu đi, cả đám xắn ống tay áo đầy máu lên bắt đầu càn quét.
Sau khi đánh xong, sao có thể không thu gặt chiến lợi phẩm cơ chứ.
Mời lính đánh thuê đã tốn rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải kiếm chút trở về, đường đường Thánh Địa, chắc hẳn sẽ rất giàu có.
Kết quả là đội quân đã chia làm hai nhánh, năm triệu đi càn quét, năm triệu còn lại chặn xung quanh để tránh có người chạy đến gây rối.
Các tu sĩ vây xem xấu hổ, đều khoanh tay ngồi xổm trên đỉnh núi.
Biết là các ngươi diệt, bọn ta nào dám cướp.
Hơn nữa, các ngươi có đội hình lớn như vậy, ai sẽ ngu đến nỗi chạy đến nhặt bảo vật chứ, trừ khi bị úng não.
Cảnh tượng kế tiếp quả thật là cực kỳ thô bạo.
Những tu sĩ Thiên Đình quả thật là càn quét từng centimet! Nào là cổ thụ, kỳ hoa dị thảo. Linh tuyền, mảnh vỡ pháp khí đều bị cướp sạch không chừa cái nào.
Cũng có người vừa nhặt túi trữ vật vừa lột cả quần áo người ta, chỉ chừa mỗi cái quần cộc.
Những tu sĩ vây xem trên các đỉnh núi từ Chuẩn Đế đến Chuẩn Thánh đều giật giật khóe miệng.
Trong lúc đánh nhau trước đó, bọn họ đều là một đám kẻ điên.
Giờ phút này, lại trở thành những kẻ cướp không biết xấu hổ.
Vả lại, trông quen tay như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết đã từng làm cái chuyện cướp bóc này rất nhiều lần.
"Thiếu Vương, mật lệnh của Thánh Chủ", trên bầu trời chợt có một cao thủ bước tới, dâng lên một thẻ ngọc.
Tiêu Thần vẫy tay, cách không nghiền nát thẻ ngọc, thần thức bên trong lập tức bị hắn ta thu vào thức hải.
Thoáng chốc, đôi mắt hắn ta lập tức trở nên sắc bén.
Đám người Long Đằng xúm lại, nhìn về phía Tiêu Thần.
"Đến Tây Mạc, vây Linh Sơn!", Tiêu Thần dẫn đầu xoay ngược, giẫm lên không trung, cả người tràn ngập sát khí.
Tu sĩ Thiên Đình nghe vậy đều hừng hực ý chí chiến đấu.
Hiển nhiên, trận vây giết này vẫn chưa kết thúc, còn có một trận chiến lớn hơn nữa, chính là vây đánh Linh Sơn Tây Mạc.
Phía sau bọn họ họ là một con đường rải đầy máu xương.
Tu sĩ xung quanh đều ăn ý nhường đường.
Đám kẻ điên kia có sát khí quá khủng bố, còn ngùn ngùn lệ khí, chỉ có ai trải qua chiến tranh mới có.
"Một Thánh Địa cứ thế bị diệt?", đám đông xung quanh há miệng thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Mấy triệu người bị giết, quả thật là cực kỳ thảm".
"Trận này của Thiên Đình đánh hay thật".
"Hử? Không quay về Trung Châu mà đi Tây Mạc ư?", có người kinh ngạc hô lên, thế nên những người chuẩn bị ra về đều xoay đầu lại nhìn về phía xa.
"Không phải định đánh Linh Sơn đó chứ!", có người đoán.
Câu đó vừa được nói ra, vô số người đều lộ vẻ trầm tư.
Nếu đánh Linh Sơn thì họ cũng không bất ngờ, Diệp Thành đã bị Phật Tổ trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, giờ Thiên Đình đang như mặt trời ban trưa nên chắc hẳn sẽ đến thanh toán món nợ năm xưa.
Đám đông nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn ùn ùn theo sau, trận đánh kế tiếp chắc chắn sẽ là một vở kịch lớn.
"Vây Linh Sơn?", ba đội quân khác cũng kết thúc chiến đấu và cũng nhận được mật lệnh.
Nếu là lệnh của Thánh Chủ thì sẽ không ai chối từ.
Cứ thế, Long Nhất Long Ngũ dẫn dắt quân đội tập hợp với đội quân do Ngũ Vương Đại Sở chỉ huy tiến về phía Tây
Mà hậu duệ Hoàng Giả lại từ Nam Vực chạy về phía Tây Bắc.
Sở Linh Ngọc cũng dẫn quân từ Bắc Nhạc tiến thẳng về Tây Nam.
Tiên Sơn Thiên Đình, Diệp Thành ngồi khoanh chân trên đỉnh Ngọc Nữ Phong cũng đứng dậy, dưới chân xuất hiện một đám mây lửa
"Với tình trạng lúc này của ngươi thì hoàn toàn không cần phải tự mình đi đến Tây Mạc", Hồng Trần Tuyết nhỏ giọng nói.
"Ta và Phật Gia còn có một cái nhân quả chưa giải quyết xong", Diệp Thành cười, bước từng bước rời khỏi Ngọc Nữ Phong.
Hồng Trần Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu xong cũng đi theo.
Đi cùng còn có hơn 1000 cao thủ của Thiên Đình.
Bọn họ rời đi, Diệm Phi canh giữ ở Thiên Đình cũng theo sau từ xa, coi như âm thầm bảo vệ.
Tây Mạc lại sục sôi, bốn nhánh quân của Thiên Đình với hơn bốn mươi triệu tu sĩ đã tập hợp lại cùng một chỗ.
mười triệu bên trái, mười triệu bên phải, mười chính diện, mười triệu bọc sau tiến về phía Linh Sơn.
Giờ phút này, tuy là Phật cũng chấn động.
Thoáng chốc, Linh Sơn rung chuyển, kết giới của Phật gia được khởi động, Vạn Trượng Kim Phật lại xuất hiện chiến rọi khắp thế gian.
"Cho rằng nhiều người là có thể lật đổ Linh Sơn chắc?", trên đỉnh Linh Sơn, Phượng Tiên cười lạnh, nhếch mép lộ ra vẻ hài hước lại có chút xảo quyệt.
Trong lúc ấy, bốn nhánh quân của Thiên Đình cũng đã xông đến.
Bóng người đông nghìn nghịt xếp thành đội hình hình vuông, phía Đông cưỡi linh thú, phía Tây đạp phi kiếm, phía Nam đạp mây cưỡi gió, phía Bắc lái chiến xa.
Bốn mươi triệu tu sĩ đứng đầy không trung, cũng phủ kín mặt đất, khí nuốt núi sông.
Ai cũng khoác áo giáp, đầu đội pháp khí.
Thần kiếm kêu ong ong, kiếm khí bay lượn, sát trận vù vù nhắm thẳng Linh Sơn cuốn theo ngùn ngụt sát khí phủ khắp đất trời.
Với Phật, Thiên Đình quả thật là hận cực kỳ, bảo vệ kẻ thù của họ, còn trấn áp Diệp Thành.
Đây là ân oán, cũng là nhân quả nên phải có một cái kết.
"Phải công nhận rằng đầu họ còn bóng hơn bọn ta nữa", Long Nhất và Long Ngũ xoa cái đầu bóng lưỡng của mình, bỗng nhiên cảm thấy đầu mình không còn sáng bóng nữa.
"Lão phu bấm tay tính toán, bên trong sẽ có rất nhiều bảo bối", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lại vờ làm thầy bói.
"Hại anh em ta bị trấn áp, hôm nay không chết không ngừng", Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị đều mặt mày lạnh lẽo, không nén nổi cơn giận căm túc nhìn Linh Sơn.
Những người chuyển thế khác cũng thế, chỉ chờ lệnh là sẽ không chút do dự vung kiếm lên đòi lại lẽ công bằng.
Diệp Thành đến, cưỡi trên đám mây lửa, áo trắng đầu bạc, mặt mày hờ hững không buồn chẳng vui.
Những tu sĩ hóng hớt cũng đến, chắc phải vài triệu người, đám đông như kiến hết đợt này đến đợt khác.
Đợi đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Linh Sơn thì không khỏi cảm khái.
"Trăm năm trước, Diệp Thành vì bắt Phượng Tiên cũng đã đến nơi này và lật Linh Sơn, giết chúng Phật, nói cho Thích Già nghẹn họng ứng kiếp vào đời. Đến giờ mà ta vẫn còn nhớ như in".
"Trăm năm sau, Diệp Thành lại đến và vẫn vì bắt cô ta".
"Điều khác biệt là lần này Diệp Thành cũng không có sức chiến đấu nghịch thiên, nhưng dù không có Đại Thánh Cốt lại chẳng phải chiến đấu một mình mà còn dẫn đến 40 triệu tu sĩ của Thiên Đình".
"Hèn chi đội hình lại khủng bố như vậy, không ngờ Phượng Tiên lại chạy đến Linh Sơn lánh nạn", ông lão Chuẩn Đế cũng đến, tìm một vị trí thoải mái nhất khoanh tay thổn thức.
"Chúng Phật của Linh Sơn đều là những tên ngốc hả? Bị lừa một lần mà giờ còn dám bảo vệ Phượng Tiên".
"Chuyện hôm nay sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu", vô số người căng mắt chờ đợi vở kịch lớn.
Diệp Thành dừng lại, đứng lẳng lặng bên ngoài Linh Sơn.
Hắn dường như thấy được Phượng Tiên đứng trên đỉnh núi từ xa.
Cô ta lại cạo mái tóc bạc, khoác lên mình tấm áo cà sa.
Giống như trăm năm trước, cô ta tựa một vị ni cô đã khám phá hồng trần, con ngươi tràn ngập vẻ thương xót, diễn vô cùng xuất sắc.
Nhưng Diệp Thành lại nhìn thấy được vẻ dữ tợn và xảo quyệt trong mắt Phượng Tiên, nụ cười của cô ta tràn ngập sự hài hước và giễu cợt như đang nói: giết ta đi! Ngươi đến giết ta nè!