Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn nữa, loan thông tin về Diệp Thành ra ngoài, ta muốn xem xem thống soái ba quân chết rồi thì Thiên Đình của Nam Sở lấy gì để đấu với ta”.

“Rõ”, Huyết Khung phất tay quay người biến mất khỏi địa cung.

“Điện Chủ”, Huyết Khung vừa ra ngoài, vài thống lĩnh lần lượt đi tới, điều đáng nói đó là người nào người nấy thân hình thảm hại, thậm chí còn có người mất đi cả cánh tay hay chân, xem ra bọn họ đã nếm trải không ít đau đớn trong thông đạo không gian.

“Thương vong của phân điện thứ chín thế nào?”, Huyết Khung nhìn quanh.

“Những tu sĩ ở dưới cảnh giới Không…Không Minh thì trên chín phần đều đã chết trong thông đạo không gian, rất nhiều người cho tới giờ vẫn không thấy xác”, một thống lĩnh cúi đầu bẩm báo, “nói tóm lại thương vong của phân điện thứ chín vượt qua bốn phần, có điều sự trung thành của phân điện thứ chín vẫn còn đó”.

“Cho các ngươi nửa canh giờ tu sửa, nhận lệnh bất cứ lúc nào”, Huyết Khung lập tức lên tiếng.

“Điện Chủ, bên trên có biết việc phân điện thứ chín của chúng ta tổn thất nghiêm trọng vậy không ạ?”, một thống lĩnh nhìn Huyết Khung hỏi thăm dò.

“Muốn chết phải không hả?”, Huyết Khung lập tức hắng giọng, “tội để Hạo Thiên thế gia trốn thoát là trọng tội, nếu để bên trên biết tổn thất nghiêm trọng của phân điện thứ chín thì ngươi và ta đều không thể tránh được tội chết đâu”.

“Vậy…vậy bên trên sớm muộn gì cũng biết ạ”.

“Cho nên chúng ta cần tìm thấy Hạo Thiên thế gia trong thời gian ngắn nhất”, Huyết Khung lên giọng, “muốn sống sót thì phải lấy máu của chúng chuộc lại tội của chúng ta, còn việc thương vong đợi diệt được Hạo Thiên thế gia rồi bẩm báo sau cũng không muộn”.

“Nhưng hiện giờ chúng ta căn bản không biết người của Hạo Thiên thế gia trốn đi đâu”.

“Chúng có trốn đi đâu thì có thể thoát được sự truy vết của Thị Huyết Thần Ảnh sao?”, Huyết Khung bật cười lạnh lùng.

“Thị Huyết Thần Ảnh?”, cả nhóm thống lĩnh lập tức nhìn Huyết Khung.

“Điện Chủ đích thân nói ta có quyền điều động Thị Huyết Thần Ảnh”.

“Điện Chủ, bên trên có thể cho chúng ta quyền lực vượt qua các điện chủ khác như vậy, đây chính là vinh hạnh vô thượng”, cả nhóm thống lĩnh mặt mày tươi hẳn, người nào người nấy thốt lên những câu bợ đỡ nịnh hót.

“Mọi thứ đều vì phối hợp với chúng ta hành động”, Huyết Khung nói tới đây thì đứng thẳng dậy, ông ta có cảm giác như được tâng lên tới tận mây xanh.

“Xem ra bên trên ưu ái điện chủ nhất”.

“Được rồi, làm theo lệnh của ta đi”, Huyết Khung lập tức hạ lệnh, “trước lúc này thì phải loan thông tin về Diệp Thành ra ngoài”.

“Rõ”, cả đám điện chủ bước ra khỏi đại điện.

“Hạo Thiên thế gia”, phía sau, Huyết Khung mặt mày vô cùng tôi độc, có điều nghĩ tới việc điều động được Thị Huyết Thần Ảnh, sắc mặt ông ta lại mừng lên trông thấy.

Không lâu sau đó, thông tin Diệp Thành đã chết loan khắp Bắc Chấn Thương Nguyên rồi loan khắp tám phương của Đại Sở.

Vì thêm độ đáng tin, phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện còn đem cảnh tượng Diệp Thành tự nổ lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh vả lại còn cho người ta nhận miễn phí.

Nhất thời, cả Đại Sở như bùng nổ.

“Thật hay giả vậy? Diệp Thành đã chết rồi sao?”, rất nhiều tu sĩ tập trung trong cổ thành, nhiều người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong kí ức thủy tinh.

“Có lẽ là thật”, có người tặc lưỡi, “bên trong kí ức thuỷ tinh hiện lên cảnh tượng rõ ràng như vậy mà”.

“Thật là đáng tiếc”, có người thở dài, “một nhân tài kiệt xuất như vậy cuối cùng lại rơi vào tay Thị Huyết Điện, đây chính là sự tổn thất to lớn trong giới tu luyện”.

“Ai bảo không phải chứ?”

“Vậy thì có thể trách ai bây giờ?”, có người mặt mày vẫn thản nhiên, “là hắn quá cao ngạo, vị Vương ở Nam sở không ngoan ngoãn ở Nam Sở đi, lại còn chạy đến Bắc Sở, đến thì đến thôi, nhưng hắn còn dám ngông cuồng giết người của Thị Huyết Điện, theo ta thấy thì hắn đáng chết”.

“Này, ngọc bài linh hồn của hắn vẫn còn nguyên, hắn vẫn còn sống và có lẽ đang chạy loạn ở đâu đó”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết để một viên linh ngọc lơ lửng trong hư không.

“Theo lão phu tính thì Thị Huyết Điện đã bị lừa rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân vừa vuốt râu vừa bấm đốt tay.

“Xem ra Bắc Sở sắp tới sẽ rất náo nhiệt”, Gia Cát Vũ vuốt râu mặt mày ý tứ.

“Xem ra hắn lại giở thói cũ rồi”, Cổ Tam Thông cũng nói với vẻ mặt đầy ý tứ.

“Thói cũ, gì mà thói cũ?”, Man Sơn đột nhiên quay sang nhìn nhóm lão bối.

“Chính là mời người đi nói chuyện nhân sinh”.

“Là…là sao?”, Man Sơn gãi đầu, mặt mày ngơ ngác nhìn Gia Cát Vũ và Cổ Tam Thông.

“Trói người đòi tiền chuộc”.

“….”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK