Đây là tinh không sao?
Diệp Thành vừa bay tới đây thì liền đảo mắt nhìn tứ phương.
Tinh không bao la vô tận không nhìn thấy điểm cuối cùng, xung quanh rất nhiều thiên thạch với đủ hình thù kì dị, tảng to thì như núi mà tảng bé cũng phải như vại rượu.
Ngoài những thiên thạch hỗn loạn đó thì có thể nhìn thấy vô số cổ tinh lớn nhỏ đủ loại, giống như từng món đồ cổ được phô bày, có những tảng thiên thạch loé lên ánh sáng ảm đạm như mang theo hàng chục triệu sinh linh, có những tảng thiên thạch lại tử tịch u ám không hề có chút sinh khí, ấy thế nhưng chúng lại đứng cùng với nhau tạo nên một mảng đủ màu sắc trên hằng cổ tinh không.
Bầu trời bao la rộng lớn!
Diệp Thành kinh ngạc bởi tinh không vô tận này, hắn đứng đây tưởng chừng chỉ như hạt cát bụi.
Trong chốc lát, Diệp Thành không quên quay đầu nhìn Chu Tước Tinh.
Có lẽ vì cách quá xa nên Chu Tước Tinh đã bị lớp mây và sương che mờ, nó chính là một vì sao hình tròn khổng lồ với cát chảy quanh, có tinh vân lượn lờ loé lên ánh sáng rực rỡ. Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quan sát và có thể nhìn thấy núi non sông ngòi trên Chu Tước Tinh.
Diệp Thành tấm tắc, hắn chỉ biết Chu Tước Tinh biên vực vô bờ nhưng lại không biết cũng chỉ là một vì sao giữa vũ trụ rộng lớn, hắn của trước đây chỉ có thể nhìn vào trời sao xa xôi nhưng lại không ngờ có ngày lại đứng giữa bầu trời sao vô tận ấy.
Giết! Giết! Giết!
Âm Thực Vương truy sát khiến Diệp Thành phải gạt mọi suy nghĩ sang một bên.
Diệp Thành vội quay người, hắn thi triển thúc địa thành thốn, chân bước lên một tảng thiên thạch, bước ra cả vài nghìn trượng.
Âm Thực Vương thân mang đại thần thông, ông ta cũng di chuyển tới sát nút với Diệp Thành, trong tay còn liên tục đánh ra thần thông cái thế, từng tảng thiên thạch hoá thành tàn tro, từng vì sao nhỏ cũng nát tan.
Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn di chuyển nhanh như một đạo thần mang.
Phía sau hắn, Âm Thực Vương giống như một đạo thần hồng.
Cả hai người vút ngang qua bầu trời tạo thành hai quỹ đạo tuyệt đẹp.
Woa! Sao chổi!
Khi bay qua một cổ tinh nhỏ màu xanh da trời, Diệp Thành còn nghe thấy giọng nói dị thường của người trên cổ tinh này.
Quả thực cả hai người lúc này không khác gì hai chòm sao chổi.
Người phàm!
Thần thức quét qua, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhận ra trên hành tinh nhỏ màu xanh trời kia không có linh của tu sĩ, cũng có thể nói rằng ở trên đó không hề có tu sĩ mà là người phàm chưa từng tu đạo.
Diệp Thành đảo mắt, hắn còn tưởng rằng Chư Thiên Vạn Vực đều là tu sĩ.
Hiện giờ xem ra Chư Thiên Vạn Vực vô số vì sao nhưng không phải vì sao nào cũng có sinh linh, cũng không phải vì sao có sinh linh nào cũng tồn tại tu sĩ.
Thú vị!
Diệp Thành lẩm bẩm, pháp lực cuộn trào, bộ pháp tăng nhanh.
Hắn vừa đi thì Âm Thực Vương đã đuổi tới, ông ta tung một chưởng đánh tan một vì sao u tịch, tiếp đó phần trán của ông ta có huyết mang bay ra muốn trảm diệt nguyên thần của Diệp Thành.
Diệp Thành chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nguyên thần đau đớn, hắn lập tức quay người, bí thuật thái hư động vận chuyển thôn tính huyết mang kia, sau đó hắn lập tức lùi về sau né qua nhát kiếm tịch diệt của Âm Thực Vương.
Cấm!
Thấy Diệp Thành lại định bỏ trốn, Âm Thực Vương vung tay chỉ về phía hắn.
Thế rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy tinh không xung quanh như ngưng đọng, hắn giống như sa vào bùn lầy không sao tiến lên được.
Còn có thủ đoạn này sao?
Âm Thực Vương bay qua bầu trời, mặt mày tôi độc.
Thế nhưng ông ta vừa đến thì Diệp Thành cũng giống như con cá chạch lách được ra khỏi đó, công phu bỏ trốn không phải dạng tầm thường, chớp mắt đã ở cách đó cả nghìn trượng khiến Âm Thực Vương kinh ngạc.
Diệp Thành quay đầu lại nhìn, hắn bật cười lạnh lùng, nếu như lúc này có thể mở huyết tiếp hạn giới thì hắn sẽ không do dự mà sát phạt lại đạp chết Âm Thực Vương.
Diệp Thành di chuyển ánh mắt khỏi người Âm Thực Vương, hắn lại nhìn về phía Chu Tước Tinh.
Lần này khoảng cách quá xa, hắn chỉ có thể trông thấy Chu Tước Tinh nhỏ bé thế nào trong tầm mắt.
Rầm!
Phía sau vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành lại lần nữa bị phá vỡ tầm nhìn, một tảng thiên thạch khổng lồ bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh tan, giữa tinh không hiện lên màn mưa sao băng tuyệt đẹp.
Diệp Thành lại bỏ trốn giống như một đạo thần mang.
Âm Thực Vương theo sát phía sau, bộ dạng như thể nếu không đoạt được huyết mạch thánh thể của Diệp Thành thì sẽ không buông tha.
Cả hai người một đuổi một chạy tạo nên động tĩnh không hề nhỏ giữa tinh không, cả chặng đường, những tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt, trên những cổ tinh mà bọn họ lướt qua, các tu sĩ trên đó cảm nhận được uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh nên không dám ló đầu ra ngoài.
Ngày và đêm dần trôi.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Diệp Thành không còn thấy hình bóng của Chu Tước Tinh nữa còn Âm Thực Vương cũng không đuổi kịp theo hắn nữa.
Diệp Thành di chuyển ánh mắt nhìn Chu Tước Tinh, thiên địa nơi này đẫm máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, Thanh Long Tinh rút binh, bị kẻ mạnh của Chu Tước Tinh đánh lùi, Thiên Long Vương và Địa Long Vương hằn học quay về.
Trận đại chiến vô cùng khốc liệt khiến U Đô tổn thất nặng nề.
Nhược Thiên Chu Tước đứng giữa hư thiên vẻ mặt tái nhợt, bộ y phục trắng cũng nhuốm đỏ máu.
Không chỉ bà ta mà lão tổ và thánh chủa của tám đại thế gia cũng vậy, trận đại chiến này đã khiến quá nhiều người bỏ mạng.
Lão tổ!
Người nhà họ Mục quỳ phục dưới đất, quỳ trước một tấm ngọc bài đã nứt.
Tấm ngọc bài đó chính là ngọc bài nguyên thần, nói chính xác là ngọc bài nguyên thần của Mục Huyền Công, Mục Huyền Công đã bỏ mạng, ngọc bài nguyên thần đương nhiên cũng nứt vỡ, người nhà họ Mục nghẹn ngào không nói thành lời, lão tổ đã độ xong kiếp nhưng lại gặp nạn.
Nhìn cảnh tượng này, phía Nhược Thiên Chu Tước thở dài thê lương.
Đây chính là số trời định sao? Chu Tước Tinh cách cả nghìn năm mới có người tiến giới lên Chuẩn Hoàng nhưng lại gặp phải biến cố lớn, bọn họ không thể nào bảo toàn được mạng sống cho Mục Huyền Công.
Có điều bọn họ không hề biết Mục Huyền Công chưa chết, vả lại còn đang ở trong hố đen không gian.
Còn ngọc bài nguyên thần của ông ta nứt vỡ là vì hố đen không gian đã ngăn cách ông ta với ngọc bài nguyên thần, trong hố đen không gian, đến mối liên hệ giữa bản tôn và phân thân còn bị cắt đứt, huống hồ là bản tôn và ngọc bài nguyên thần.
Nhìn người nhà họ Mục nước mắt đầm đìa, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa thở dài đưa mắt nhìn tinh không.
Bà ta đang lo lắng cho Diệp Thành, bị Âm Thực Vương truy sát không biết còn sống hay đã chết, mặc dù bà ta muốn đi tìm hắn nhưng Chu Tước Tinh lại không thể thiếu vắng bà ta, nơi này cần bà ta ở lại trấn thủ, Thanh Long cổ tinh bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại sát phạt.
Chỉ mong trời cao bảo vệ hắn!
Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, bà ta lặng lẽ quay người.
Trong hố đen không gian, Mục Huyền Công đứng dậy, ông ta đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong, khí huyết sục sôi, trông ông ta trẻ ra nhiều, sinh khí dồi dào.
Lúc này, ông ta giống như một cây lao đứng lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn trái phải, không dám dịch chuyển, hố đen không gian tăm tối vô bờ, nơi nào cũng đầy cạm bẫy.
Người đâu?
Mục Huyền Công gãi đầu, ông ta phân vân vì không thấy Diệp Thành tới đón mình, đường đường là tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại bị nhốt trong cái nơi khỉ ho cò gáy này quả thật khiến ông ta phải ái ngại.
Rầm! Rầm!
Khi Mục Huyền Công còn đang phân vân thì ở một vì sao tịch diệt cách Chu Tước Tinh không biết bao xa lần lượt vang lên tiếng động dữ dội.
Đưa mắt nhìn thì có thể thấy hai bóng người đang đại chiến, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, một phương huyết hải cuộn trào, một bên tinh quang vàng kim chói lọi, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Diệp Thành và Âm Thực Vương.
Có thể thấy Diệp Thành đã bị trấn áp tuyệt đối, mặc dù bí pháp thần thông nhưng lại bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng.
Trấn áp!
Sau tiếng hắng giọng của Âm Thực Vương, Diệp Thành lại lần nữa phun máu vào hư thiên, hắn ngã khỏi thương không tạo thành một cái hố sâu trên đại địa.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, thánh thể gần như tàn phế, toàn thân đẫm máu, cho dù với sức hồi phục bá đạo của tiên luân thiên sinh thì cũng không theo nổi Âm Thực Vương vì ông ta quá mạnh.
Cấm!
Diệp Thành vừa đứng vững thì đã bị bí thuật cấm kị của Âm Thực Vương trói buộc, cả cơ thể bất động.
Thánh thể! Thánh Thể! Thánh thể!
Sau khi cấm cố Diệp Thành, trong đôi mắt Âm Thực Vương loé sáng, ông ta vui mừng đến mức có phần điên cuồng, ánh mắt tham lam và ông ta đã không thể nào đợi lâu hơn nữa mà vươn tay về phía Diệp Thành muốn tiêu diệt nguyên thần của hắn đoạt đi thánh thể và huyết mạch, đối với ông ta mà nói đây mới chính là tạo hoá trời ban.
Ép ta dùng vương bài!
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.