Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khốn kiếp”, cao thủ của Chính Dương Tông gầm thét rung trời, đi được nửa đường lại rẽ về hướng khác, tới núi Hoa Sơn.

“Đây không phải một nhóm muốn gây sự đấy chứ?”, mà người vừa rời khỏi Khung Sơn lại nhao nhao tiến về phía Hoa Sơn.

“Khả năng cao là cùng phe với Tần Vũ”, có vị tu sĩ già ung dung vuốt râu lên tiếng.

“Không phải đâu!”, có người nói ra ý kiến khác: “Bây giờ Chính Dương Tông đã hạ lệnh truy nã hắn khắp thiên hạ, hắn không dám gây chuyện nữa đâu. Ta nghĩ chắc là kẻ thù của Chính Dương Tông lấy danh Tần Vũ để gây chuyện”.

“Có thể là người của Thanh Vân Tông hoặc Hằng Nhạc Tông đấy”, có người vừa ngự kiếm, vừa sờ cằm suy đoán: “Bắt Hàn Tuấn là người của Thanh Vân Tông, lần này chắc là người của Hằng Nhạc Tông, mà cũng có thể bắt Hàn Tuấn là người của Hằng Nhạc Tông, còn lần này là người của Thanh Vân Tông, ta nghĩ là vậy”.

“Cũng hợp lý đấy”, ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ.

“Lại có thêm hai triệu linh thạch nữa”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành cầm theo một cuốn sổ nhỏ, vừa lẩm bẩm vừa đánh dấu một dòng trên đó: “Ghi kỹ lại, về phải nộp hết”.

Sau khi xong việc, Diệp Thành lại phát hiện Cơ Tuyết Băng đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

“Cô lại nhìn ta làm gì? Thật sự không phải ta làm”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt vô tội: “Hôm nay ta đâu có ra ngoài, đừng chuyện gì cũng đổ cho ta. Có con tin đáng tiền như cô, ta còn bắt bọn họ làm gì? Cô nói xem có lý không?”

Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng trong mắt lại viết rõ: Ngươi đừng nguỵ biện, có nguỵ biện thêm nữa cũng vô dụng.

Xuỳ!

Diệp Thành lắc đầu, không đồng tình.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Bên này, trời đất xung quanh Hoa Sơn đã nổ ầm ầm, có lẽ là người tới xem quá đông, khí thế quá mạnh nên hư không không chịu nổi.

Lần này, người ngồi trên phiến đá là một lão già gian giảo, ngoài Cổ Tam Thông còn ai vào đây nữa.

Còn người mà ông ta bắt chính là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của Chính Dương Tông, nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Hoa Vân – đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ư?

Ưm! Ưm!

Miệng Hoa Vân bị nhét một chiếc tất thối, mặt đỏ bừng, nước mắt ầng ậc, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì ngạt.

“Đừng sợ, ta không phải tên mặt dày Tần Vũ kia, nhận tiền xong sẽ thả ngươi”, Cổ Tam Thông nhẹ nhàng vỗ vai Hoa Vân, rõ ràng là bắt cóc nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, hiền từ.

Lại nhìn Hoa Vân, hắn ta đã bị doạ sợ đến mức toàn thân nổi da gà, bởi vì khi bắt cóc hắn ta, người này cũng nở nụ cười như thế.

Rầm! Bùm!

Ngay sau đó, nửa khoảng hư không nổ tung, cao thủ của Chính Dương Tông ùn ùn kéo đến, khí thế ngút trời, lửa giận đùng đùng, cắn răng nghiến lợi.

“Các hạ, Chính Dương Tông không thù không oán với ngươi, tại sao lại bắt đệ tử nhà ta?”, một lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông bước lên trước hỏi, vẻ mặt u ám đáng sợ.

“Đúng là chúng ta không thù không oán”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Nhưng dạo này ta đang thiếu tiền, nghe nói Chính Dương Tông các ngươi giàu có nên bắt một tên”.

“Ta…”, lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông suýt thì hộc máu bởi câu nói này của Cổ Tam Thông. Con mẹ nó, đây là lý lẽ gì? Chính Dương Tông giàu có thì đệ tử nhà ta đáng bị bắt sao?

“Đừng nhiều lời nữa, một tay đưa tiền, một tay trả người”, Cổ Tam Thông mất kiên nhẫn giơ hai ngón tay: “Không nhiều, hai triệu linh thạch thôi, tiểu tử kia đáng giá này”.

Phổi của lão già kia đã sắp nổ tung, nhưng thấy Hoa Vân nước mắt lưng tròng nhìn mình, ông ta vẫn phải hít vào một hơi, kìm nén ý muốn động thủ, ném ra một túi đựng đồ: “Thả người”.

“Được thôi”, Cổ Tam Thông cũng thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liền đá Hoa Vân đi, sau đó biến mất, không cho Chính Dương Tông cơ hội ra tay.

“Điều tra cho ta!”, lão già áo tím của Chính Dương Tông gào thét như con chó điên.

“Chậc chậc chậc! Thế mà đã kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, người vây xem đều cảm thán.

“Kiếm tiền kiểu này nhanh thật đấy”, rất nhiều người sờ cằm, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, không biết đang tính toán chuyện gì.

“Tính cả Hoa Vân thì chắc đây là người thứ ba của Chính Dương Tông bị bắt”, có người lẩm bẩm: “Bọn bắt cóc không ngốc, chỉ chọn đệ tử thiên tài của Chính Dương Tông mà ra tay, không biết còn đệ tử nào bị bắt nữa không”.

“Nếu bắt thêm người nữa thì đủ tạo thành một bàn mạt chược đấy”.

“Nào nào nào, chỗ ta vẫn còn đây”, chẳng mấy chốc, một giọng nói đã truyền khắp tứ chúng: “Chính Dương Tông mang hai triệu linh thạch đến đỉnh Thanh Sơn chuộc đệ tử bảo bối nhà các ngươi về, quá hạn không chờ”.

“Mẹ kiếp”, đột nhiên không gian xung quanh vang lên toàn những tiếng chửi thề.

“Có phải đã bàn bạc trước hết rồi không?”, có ai đó thốt lên.

“Theo ta thấy, hôm nay bọn bắt cóc không định để cho các cao thủ của Chính Dương Tông tới chuộc người trở về đâu, cứ hết người này lại tới người khác thế này!”

“Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?”, cao thủ của Chính Dương Tông vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn liền nghe thấy câu này, ai nấy cũng như trúng xuân dược mà nhảy cẫng lên hơn ba trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK