Giết... Giết Nhược Hi!
Đột nhiên giọng nói mệt mỏi, trầm khàn đó tựa như văng vẳng bên tai, giống như ma âm vô tận khiến thần trí hắn rối bời, nhưng hắn thực sự có cảm giác đó, câu nói ấy dường như hắn đã từng nói trước đây.
Nhược Hi!
Diệp Thành lẩm bẩm.
Hắn không lạ gì cái tên này, hắn đã nghe nó từ Hồng Trần Tuyết, chính xác hơn là Hồng Trần Tuyết đã nghe nó từ sư tôn Hồng Trần của bà.
“Điều này cũng là trùng hợp sao?”, Diệp Thành cau mày: “Diện mạo giống hệt mình, cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, bây giờ lại cũng liên quan đến cái tên Nhược Hi. Hồng Trần, rốt cuộc ông có lai lịch gì? Chúng ta có quan hệ gì?”
“Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải.
“Ta ngủ rất lâu rồi à?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Không lâu lắm, ba ngày thôi”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai.
“Ba... Ba ngày?”
“Sao tám phân thân của ngươi lại biến mất?”, Thái Hư Cổ Long khó hiểu hỏi.
“Sao lại biến mất tám phân thân?”, Diệp Thành lại sững sờ, nghĩ lại, chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông bây giờ chỉ còn lại một phân thân lẻ lỏi cô độc.
“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành gãi đầu, liếc nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, có phải ngươi khiến chúng biến mất không?”
“Vớ vẩn”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Lão tử không làm gì cả, ngươi đừng vu oan cho ta”.
“Còn không chịu thừa nhận! Chính là ngươi”.
“Này, tiểu tử kia, con mắt nào của ngươi thấy lão tử làm chúng biến mất hả?”, Thái Hư Cổ Long bực bội, há miệng mắng to: “Ta thấy là do bản thân ngươi có vấn đề, đừng có chuyện gì cũng đẩy cho lão tử...”
“Chờ một chút”, Diệp Thành ngắt lời Thái Hư Cổ Long, vẻ mặt bàng hoàng: “Sao cấm địa hoang mạc cũng chỉ còn một phân thân?”
“Xem đi, ta đã nói mà, là tự bản thân ngươi có vấn đề”, Thái Hư Cổ Long bực tức lườm Diệp Thành: “Nói thật cho Long gia, có phải trong lúc bất cẩn lại thức tỉnh cấm thuật Tiên Luân không?”
“Chẳng lẽ là chuyện xảy ra ở Tiên Hư giới?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, ánh mắt lập loè không rõ.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì đấy?”, Thái Hư Cổ Long tò mò hỏi.
“Ta nhìn thấy một cảnh tượng ở Tiên Hư giới”, Diệp Thành không đôi co với Thái Hư Cổ Long mà nói tiếp: “Cảnh đó phải nói thế nào nhỉ? Hừm, khá đáng sợ, suýt nữa ta đã són ra quần”.
“Chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói: “Bản thân Tiên Luân Nhãn có ý thức giới, sẽ có một chút ký ức vụn vặt của chủ nhân trước, thi thoảng sẽ xuất hiện nên ngươi không cần phải lấy làm lạ”.
“Ký ức của chủ nhân trước?”, Diệp Thành hơi cau mày, lại bắt đầu tự lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào là ký ức của Khương Thái Hư tiền bối? Chắc không phải đâu! Sao trong ký ức của ông ấy lại có mình được, mình còn chết thê thảm như vậy nữa. Bây giờ mình còn chưa tới hai mươi tuổi, mà ông ấy đã hơn năm nghìn tuổi rồi, chỉ khoảng cách tuổi tác thôi đã có mâu thuẫn, lẽ nào là kiếp trước của mình? Kiếp trước mình và Khương Thái Hư tiền bối có quen nhau? Còn cùng nhau trải qua trận chiến khủng khiếp, sau đó mình chết, còn ông ấy thì sống? Hừm, suy đoán này rất khả thi, nhưng Nhược Hi thì sao?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thành xoa xoa tay, nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia à, ngươi lợi hại như vậy, có thể thấy được kiếp trước của ta không?”
“Đây là nhìn trộm thiên cơ, tự tìm chết hay sao?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói.
“Ồ, vậy thì thôi”, Diệp Thành tiếc nuối.
“Nhưng nếu ngươi truyền cho ta một ít khí hỗn độn, có lẽ ta có thể cố gắng xem cho ngươi, nhìn một chút thôi thì không sao”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc vuốt râu bảo.
Nghe lời này, mặt Diệp Thành lập tức tồi sầm : “Ngươi biết nhiều thật đấy!”
“Mẹ kiếp, ngươi có biết ta phải trả giá cỡ nào không? Tìm người xem bói cũng phải trả tiền chứ! Huống hồ còn là xem kiếp trước và kiếp này, tóm lại ngươi muốn xem thì xem, không xem thì thôi”.
“Xem”, Diệp Thành đen mặt thốt ra một chữ, đột nhiên hắn phát hiện Thái Hư Cổ Long đã xảo quyệt hơn trước.
“Được rồi! Ta đã sẵn sàng đón nhận”, Thái Hư Cổ Long xoa xoa tay, vẻ mặt rất đáng đánh.
“Cẩn thận nghẹn chết ngươi”, Diệp Thành mắng một câu rồi bắt đầu truyền khí hỗn độn cho Thái Hư Cổ Long, chỉ cần Thái Hư Cổ Long có thể xem được kiếp trước cho hắn thì trả giá một chút cũng không sao.
Chẳng bao lâu sau, khí hỗn độn thông qua phân thân duy nhất còn sót lại truyền tới cho Thái Hư Cổ Long.
Thái Hư Cổ Long vẫn không khách sáo như trước, khí hỗn độn vừa truyền tới đã bị nó hút sạch vào bụng.
Một canh giờ sau, Diệp Thành mới ngừng lại.
“Mẹ kiếp, ít thế!”, Thái Hư Cổ Long còn đang định hấp thu nhiều hơn bèn lên tiếng chửi thề.
“Truyền một nửa trước, đợi ngươi xem xong rồi ta sẽ truyền nốt nửa còn lại”.
“Vậy cũng được”, lần này Thái Hư Cổ Long đồng ý rất nhanh.
“Ngươi đừng hòng nói bừa để lừa ta”, Diệp Thành liếc mắt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Đây không phải chuyện đùa đâu, ta cần biết kiếp trước của mình thế nào”.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm. Đừng nói nữa, lão tử bắt đầu đây”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ nhắm mắt lại.
Một hai giây sau, đôi mắt rồng của nó đột nhiên mở ra, hai tia thần mang sáng lên, nó chắp tay lại, miệng lẩm nhẩm ngôn ngữ pháp chú của riêng Thái Hư Cổ Long, sau khi niệm chú, đầu mày của nó chợt nứt ra một khe hở, nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một con mắt giống như Thiên Nhãn.
Hửm?
Không biết qua bao lâu, Thái Hư Cổ Long chợt nhăn mày, nhìn sâu vào phân thân duy nhất còn lại của Diệp Thành, trong đôi mắt rồng loé lên một tia sáng mờ ảo.
“Sao có thể thế này?”, Thái Hư Cổ Long tự nói một mình, đôi mắt rồng gần như nheo lại thành một đường: “Tiểu tử này... không có kiếp trước”.