Giờ đây mới là ngang nhau, sức mạnh tương đương. Cứ mỗi lần va chạm lại giống như kỷ nguyên bóng tối phủ xuống.
Tựa như hồi đó, Thánh Thể tắm máu Đại Đế, Đại Đế cũng tắm máu Thánh Thể, máu tươi rơi vãi khắp không trung rồi tự hóa thành rồng cắn xé lẫn nhau.
Đây là một trận chiến nhân quả kéo dài 300 năm, bất kể là ân oán hay nợ máu đều sẽ đặt dấu chấm hết trong trận đấu này.
Tinh không phía Đông, chín Hoàng cũng tắm máu, chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Dưới Đại Đế đều là con kiến, Chuẩn Đế đỉnh cũng không phải Đế, chỉ kém một chút nhưng sức chiến đấu lại như chênh cả lạch trời.
Tuy Thiên Ma Đế đầu tiên là đạo thân, lại có sức chiến đấu của bản tôn, mỗi chưởng đều có sức mạnh hủy diệt thế giới.
Nhưng mạnh như ông ta cũng bị thương, máu Đế bắn tung tóe, xương cốt đen tuyền vỡ vụn, không ngừng bị đánh nát người.
"Các ngươi đều đáng chết", Thiên Ma Đế thứ nhất gầm lên, triệu hội vô số sấm sét như muốn giết chết chín Hoàng.
"Ngươi càng đáng chết", Chiến Vương và Thái Vương cùng nhau tấn công.
Hai vị có sức chiến đấu mạnh nhất trong chín Hoàng chung sức đánh ra một kích cái thế chặt đứt vô số luồng sấm sét.
Thiên Ma Đế bị cắn trả, xương cốt trực tiếp nát bấy.
Huyền Hoàng và Thần Hoàng xông tới, mỗi người một kiếm bổ ra một luồng ngân hà chém đôi tinh không chặt đứt hai cánh tay của ông ta.
Viêm Hoàng và Nguyệt Hoàng lần lượt vọt tới chung sức thi triển bí pháp chém nát cơ thể Đại Đế.
"Giết!", Thiên Ma Đế thứ nhất đốt cháy sức mạnh nguyên thần gọi ra Ma Hắc Thiên bao phủ tinh không ập xuống.
Thiên Táng Hoàng cầm kiếm, Đông Hoàng lấy ra chuông, người chém nứt tấm màn đen, người trấn áp nguyên thần Thiên Ma Đế.
Trong khoảnh khắc ấy, một kiếm của Sở Hoàng cũng bổ tới xuyên thủng trán Thiên Ma Đế thứ nhất, khuấy động thần hải của ông ta, trực tiếp giết chết Đại Đế.
Bấy giờ, tinh không mới yên tĩnh lại. Trận chiến kéo dài ba ngày này cuối cùng cũng chấm dứt với kết quả là đạo thân của Đại Đế bị tiêu diệt.
Quân cứu viện của Chư Thiên chạy tới không thấy Thiên Ma Đế thứ nhất, chỉ thấy chín Hoàng lảo đảo, dìu nhau đi đến.
Chín Hoàng Đại Sở đã thắng, không có làm mất mặt Hoàng Giả, soạn ra một khúc ca bất hủ cho đời sau.
Tinh không phía Tây, chín thần tướng cũng cả người đẫm máu nhưng vẫn vô cùng sung sức, đánh cho Thiên Ma Đế thứ hai không ra hình người.
Chín thần tướng dưới tay Đế Tôn ai ai cũng là một vị đại năng cái thế.
Họ từng đi theo Đại Đế dẹp yên Vạn Vực, sự huy hoàng của họ đã khắc vào tinh không, dù là dòng sông năm tháng dài dằng dặc kia cũng khó mà xóa nhòa.
"Giết!", Thiên Ma Đế thứ hai nổi điên, huyết tế máu Đế thi triển thần thông cấm kỵ gọi tới một đại dương ác sác.
Cấm pháp của Đại Đế như hủy diệt đất trời, biển máu ác sát quay cuồng bao phủ một vùng trời, nuốt trọng chín thần tướng.
"Mở ra cho ta", thần kiếm cái thế của Thiên Cửu - thần tướng thứ năm kêu ong ong, chém ra một kiếm khủng bố bổ đôi biển ác sát.
Thần tướng Bắc Lâm một tay che trời, vô số bí pháp biến đổi trong lòng bàn tay, đập xuống khiến cơ thể Thiên Ma Đế nát bươm.
Thiên Ma Đế thứ hai bịch bịch lùi về phía sau, giẫm nát một mảnh tinh không.
Ông ta còn chưa kịp đứng vững thì Hoa Khuynh Lạc - thần tướng thứ sáu đã xông tới kéo theo sấm sét khủng bố đánh về phía Thiên Ma Đế.
Cùng lúc đó, Thiên Viên - thần tướng thứ ba cũng băng qua dải ngân hà, chém ra một kiếm vắt ngang thời không bổ vào cơ thể Thiên Ma Đế.