“Mẹ… Mẹ kiếp”, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực khi thấy nữ tử yêu dị bị nữ tử áo trắng đánh một chưởng bay ra xa.
“Sao trên đời cứ nữ nhân này lại lợi hại hơn nữ nhân kia thế?”, Diệp Thành mở to mắt, lúc này hắn mới nhìn sang nữ tử áo trắng cực kỳ cường đại đang ở trong hư không.
Cô ta thật sự giống như tiên nữ giáng trần, toàn thân được thần hà rực rỡ bao quanh, ngay cả từng sợi tóc cũng được nhuộm sáng, quan trọng nhất là dung nhan của cô ta, phải gọi là tuyệt thế, đôi mắt trong veo, không chút bụi trần.
“Lai lịch của cô ta là gì, còn cả huyết mạch của cô ta nữa…”, nhìn nữ tử áo trắng, Diệp Thành lẩm bẩm một câu.
Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn thấy trên người nữ tử áo trắng có một loại thần tàng mạnh mẽ nào đó, dị tượng tuyệt đẹp có vân hải, có thần hà, có hình ảnh tiên cảnh, còn có cả thế giới ngàn hoa, hắn nhìn mà hoa cả mắt.
Khi Diệp Thành đang cảm thán thì nữ tử áo trắng đã sát phạt về phía nữ tử yêu dị như một đạo bạch quang thánh khiết.
Còn nữ tử yêu dị thì đã chật vật, bị đánh văng ra, chưa ổn định bước chân thì bóng dáng áo trắng đã lao tới, vung ra thần thông cái thế.
“Tự tìm cái chết”, nữ tử yêu dị gằn, khuôn mặt lạnh như sương băng, cánh tay ngọc ngà vung lên, biển huyết khí cuồn cuộn lao thẳng về phía nữ tử áo trắng.
Tốc độ của nữ tử áo trắng không hề giảm, vung tay đánh ra thần hà sáng chói, nhấn chìm biển huyết khí.
Thấy thế, sắc mặt nữ tử yêu dị trở nên khó coi, cô ta nhanh chóng lùi lại.
Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến hết sức căng thẳng, tiếng nổ vang vọng khắp đất trời.
Bên này, nữ tử yêu dị giẫm trên biển máu đỏ tươi, hàng nghìn quỷ lệ gào khóc thê lương, phía sau cô ta là một cảnh tượng như địa ngục, đó là núi thây biển máu, còn cô ta tựa như ma nữ tu la khiến người khác rợn tóc gáy.
Bên này, nữ tử áo trắng bước trên thần hà óng ánh, thân thể mềm mại thánh khiết vô cùng bắt mắt, dị tượng sau lưng đan xen thành tiên cảnh mỹ lệ, cô ta tựa như tiên nữ từ cửu thiên hạ phàm khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần.
Đều là nữ nhân, hai người cũng đều hung hãn, trận đại chiến của hai người họ phải gọi là cực kỳ mãn nhãn.
Nhưng cùng là cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của nữ tử yêu dị lại kém xa nữ tử áo trắng, từ lúc bắt đầu đến giờ cô ta luôn bị nữ tử áo trắng áp đảo.
“Vẫn nên rời đi thì hơn”, nhìn cảnh này, Diệp Thành không nhiều lời, lập tức xoay người bỏ chạy.
Bùm! Ầm! Keng!
Phía sau, trận chiến giữa nữ tử yêu dị và nữ tử áo trắng vẫn hết sức kinh thiên động địa, thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Bên này, tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, chỉ là hắn không đi tìm Cổ Tam Thông. Ông ta có thể làm sư huynh của Độc Cô Ngạo thì chắc chắn không đơn giản, đấu một mình với thanh niên tóc đỏ khả năng cao sẽ không sao, huống hồ còn có thiên lôi và pháp khí thiết kiếm trợ chiến, giữ được mạng sống không phải vấn đề.
“Sao trên đời cứ nữ nhân này lại lợi hại hơn nữ nhân kia thế?”, Diệp Thành mở to mắt, lúc này hắn mới nhìn sang nữ tử áo trắng cực kỳ cường đại đang ở trong hư không.
Cô ta thật sự giống như tiên nữ giáng trần, toàn thân được thần hà rực rỡ bao quanh, ngay cả từng sợi tóc cũng được nhuộm sáng, quan trọng nhất là dung nhan của cô ta, phải gọi là tuyệt thế, đôi mắt trong veo, không chút bụi trần.
“Lai lịch của cô ta là gì, còn cả huyết mạch của cô ta nữa…”, nhìn nữ tử áo trắng, Diệp Thành lẩm bẩm một câu.
Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn thấy trên người nữ tử áo trắng có một loại thần tàng mạnh mẽ nào đó, dị tượng tuyệt đẹp có vân hải, có thần hà, có hình ảnh tiên cảnh, còn có cả thế giới ngàn hoa, hắn nhìn mà hoa cả mắt.
Khi Diệp Thành đang cảm thán thì nữ tử áo trắng đã sát phạt về phía nữ tử yêu dị như một đạo bạch quang thánh khiết.
Còn nữ tử yêu dị thì đã chật vật, bị đánh văng ra, chưa ổn định bước chân thì bóng dáng áo trắng đã lao tới, vung ra thần thông cái thế.
“Tự tìm cái chết”, nữ tử yêu dị gằn, khuôn mặt lạnh như sương băng, cánh tay ngọc ngà vung lên, biển huyết khí cuồn cuộn lao thẳng về phía nữ tử áo trắng.
Tốc độ của nữ tử áo trắng không hề giảm, vung tay đánh ra thần hà sáng chói, nhấn chìm biển huyết khí.
Thấy thế, sắc mặt nữ tử yêu dị trở nên khó coi, cô ta nhanh chóng lùi lại.
Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến hết sức căng thẳng, tiếng nổ vang vọng khắp đất trời.
Bên này, nữ tử yêu dị giẫm trên biển máu đỏ tươi, hàng nghìn quỷ lệ gào khóc thê lương, phía sau cô ta là một cảnh tượng như địa ngục, đó là núi thây biển máu, còn cô ta tựa như ma nữ tu la khiến người khác rợn tóc gáy.
Bên này, nữ tử áo trắng bước trên thần hà óng ánh, thân thể mềm mại thánh khiết vô cùng bắt mắt, dị tượng sau lưng đan xen thành tiên cảnh mỹ lệ, cô ta tựa như tiên nữ từ cửu thiên hạ phàm khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần.
Đều là nữ nhân, hai người cũng đều hung hãn, trận đại chiến của hai người họ phải gọi là cực kỳ mãn nhãn.
Nhưng cùng là cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của nữ tử yêu dị lại kém xa nữ tử áo trắng, từ lúc bắt đầu đến giờ cô ta luôn bị nữ tử áo trắng áp đảo.
“Vẫn nên rời đi thì hơn”, nhìn cảnh này, Diệp Thành không nhiều lời, lập tức xoay người bỏ chạy.
Bùm! Ầm! Keng!
Phía sau, trận chiến giữa nữ tử yêu dị và nữ tử áo trắng vẫn hết sức kinh thiên động địa, thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Bên này, tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, chỉ là hắn không đi tìm Cổ Tam Thông. Ông ta có thể làm sư huynh của Độc Cô Ngạo thì chắc chắn không đơn giản, đấu một mình với thanh niên tóc đỏ khả năng cao sẽ không sao, huống hồ còn có thiên lôi và pháp khí thiết kiếm trợ chiến, giữ được mạng sống không phải vấn đề.