Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới rút tay về.

“Thế nào?”

Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh của nhà họ Cơ đều nhìn Diệp Thành.

Còn Diệp Thành lại nhìn lão tổ nhà họ Cơ: “Tiền bối, có phải người đã đụng đến sự tồn tại nào không nên đụng không?”

Ngay khi lời này vừa dứt, lão tổ nhà họ Cơ khẽ nhíu mày, nhưng lại bình thường rất nhanh, ông thở dài lắc đầu, không giấu giếm: “Như tiểu hữu đã nói, nhìn phải thứ không nên nhìn để rồi bị phản phệ, lại thêm ám thương lâu năm nên mới phát triển thành đạo thương”.

“Có lẽ là một Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải một Chuẩn Đế bình thường”, Diệp Thành sờ cằm.

“Tiểu hữu, ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy”, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Tiền bối quá lời rồi”.

“Vậy tiểu hữu có cách nào không?”, các kẻ mạnh của nhà họ Cơ vội hỏi ngay.

“Ta có thể chữa được đạo thương, nhưng phản phệ của Chuẩn Đế thì ta không giúp gì được”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.

“Tiểu hữu thật sự có thể chữa được đạo thương?”, lão tổ nhà họ Cơ ngập ngừng hỏi thử.

“Chuyện nhỏ”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta đã chữa đạo thương cho không dưới mười người rồi”.

“Không… Không dưới mười người?”, một câu nói của Diệp Thành khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả lão tổ nhà họ Cơ đều sửng sốt, từ bao giờ đạo thương lại dễ chữa được như vậy? Sao ngươi nói dễ dàng thế?

“Mọi người ra ngoài chờ trước đi”, lão tổ nhà họ Cơ phản ứng lại trước tiên, vẫy tay nói với mọi người.

“Vâng vâng”, cao thủ của nhà họ Cơ lật đật xoay người, lần lượt ra khỏi rừng trúc nhỏ, trước khi đi lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.

Sau khi ra khỏi rừng trúc, mọi người đều nhìn lão già áo tím: “Lão Lục, tiểu tử kia có lai lịch gì vậy?”

“Hắn nói hắn là bạn cũ của Yên Nhi”, lão già áo tím đáp: “Các ngươi đừng coi thường hắn, Thánh Nhân còn không thể áp chế được sức chiến đấu của hắn, chưa đầy một phút hắn đã tiêu diệt được ba Chuẩn Thánh và hơn mười cảnh giới Hoàng đỉnh phong của Thị Huyết Tông, ta tu luyện hai nghìn năm cũng chưa thấy hậu bối nào bá đạo như hắn”.

“Ba Chuẩn Thánh, hơn mười cảnh giới Hoàng đỉnh phong, hắn?”

“Các ngươi thấy ta có giống đang nói đùa không?”, lão già áo tím hít sâu một hơi: “Hắn còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng”.

“Điều ta quan tâm bây giờ là hắn có thật sự chữa được đạo thương cho lão tổ không?”, có trưởng lão lo âu nói: “Nếu không chữa được thì lão tổ sẽ xuống khỏi cảnh giới Thánh Nhân, Thị Huyết Tông chắc chắn sẽ tấn công ồ ạt”.

Khi mọi người đang nói chuyện thì Diệp Thành trong rừng trúc đã tế thiên lôi ra.

Nhìn thấy thiên lôi trong tay Diệp Thành, lão tổ nhà họ Cơ lại nheo mắt, dường như đã nhìn ra lai lịch của thiên lôi, thiên lôi này mang theo uy áp của thần phạt, hẳn là lôi đình trong thiên kiếp.

“Tiền bối, vãn bối muốn hỏi người vài chuyện”, Diệp Thành vừa nói vừa truyền thiên lôi màu đen vào cơ thể lão tổ nhà họ Cơ, bao quanh nguyên thần của ông, rất chính xác tìm thấy vị trí đạo thương.

Lão tổ nhà họ Cơ rên lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn: “Tiểu hữu cứ hỏi”.

“Đại Sở, Chư Thiên Môn, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Huyền Hoang Đại Lục, Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Huyền Hoàng, Thần Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm…”, Diệp Thành nói ra rất nhiều cái tên một lúc, nói xong mới nhìn lão tổ nhà họ Cơ: “Tiền bối đã từng nghe những tên vãn bối vừa nói chưa?”

“Đã nghe Chư Thiên Kiếm Thần, đó là thần thoại của Chư Thiên”, lão tổ nhà họ Cơ vuốt râu: “Đông Hoàng cũng đã nghe, là tổ tiên của Thiên Phủ Thần Triều, Đan Tôn cũng chỉ biết một chút, là sự tồn tại thông thần thuật luyện đan, còn Đông Hoàng Thái Tâm mà ngươi nói…”

Lão tổ nhà họ Cơ nói rồi không khỏi day đầu mày: “Cái tên này khá quen, hình như đã từng nghe tổ tiên ta nói đến”.

“Bà ấy là thần nữ của Côn Luân Hư”.

“Điều này thì lão hủ không biết rồi”, lão tổ nhà họ Cơ lắc đầu.

“Tiền bối có biết đi đâu để tìm được Đông Hoàng, Chư Thiên Kiếm Thần và Đan Tôn không?”, Diệp Thành nhìn lão tổ nhà họ Cơ với vẻ đầy mong chờ.

“Đông Hoàng và Đan Tôn thì ta không biết”, lão tổ nhà họ Cơ chậm rãi nói: “Còn Chư Thiên Kiếm Thần thì tiểu hữu có thể đến Đại La Kiếm Tông để hỏi, từ xưa đến nay họ có quan hệ rất sâu xa với Kiếm Thần”.

“Đa tạ tiền bối đã cho vãn bối biết”, Diệp Thành nói xong thì lấy ra một bức tranh, chính là bức tranh vẽ Sở Huyên: “Tiền bối đã nhìn thấy nữ tử trong tranh bao giờ chưa?”

Lão tổ nhà họ Cơ quan sát một lượt, đặc biệt là nhìn chiếc nhẫn tiên ngọc trên tay Sở Huyên, sau đó vẻ mặt ông lão trở nên kỳ lạ: “Tiểu hữu, ngươi có quan hệ gì với nữ tử trong tranh này?”

“Nàng là thê tử của vãn bối”, Diệp Thành trả lời ngay.

“Thê tử của ngươi?”, vẻ mặt của lão tổ nhà họ Cơ càng trở nên kỳ lạ hơn.

“Tiền bối đã thấy nàng rồi đúng không?”, Diệp Thành cố kìm nén sự kích động, nhìn ông lão không chớp mắt.

“Thấy… Thấy rồi”, lão tổ nhà họ Cơ ho khan một tiếng, nở nụ cười gượng gạo rồi vô thức sờ khuôn mặt già của mình: “Tính tình sư tôn của cô ấy không tốt chút nào, năm xưa lão hủ đã từng bị đánh một trận”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK