“Chuẩn thánh binh?”. Thánh Vương Yêu Tộc biến sắc, khó tin nhìn kiếm Phần Tịch đỏ máu trong tay Diệp Thành, gã không dám tin, trong tay Diệp Thành còn có vũ khí cấp Chuẩn Đế.
Hơn nữa, vũ khí cấp Chuẩn Đế đó, gã cũng biết, chính là kiếm của Phần Tịch Lão Tổ, lão tổ của Yêu Tộc và Phần Tịch có quan hệ tốt, gã may mắn từng thấy kiến Phần Tịch, chính là một thần binh nổi danh hung ác.
Ngày trước, Phần Tịch Lão Tổ cũng tiến vào di tích cổ xưa, nghe thái tử Yêu Tộc nói, Phần Tịch Lão Tổ từng cứu mạng hắn ta trong di tích, còn người truy sát thái tử chính là Thánh Thể.
Sau khi di tích xảy ra biến cố, rất nhiều hậu bối xuất hiện, nhưng lại không nhìn thấy Phần Tịch Lão Tổ, hôm nay, lúc này lại nhìn thấy chuẩn đế binh của Phần Tịch Lão Tổ, Thánh Vương Yêu Tộc sao có thể không kinh ngạc cho được.
“Ngươi và Phần Tịch Lão Tổ có quan hệ gì”. Thánh Vương Yêu Tộc quát lớn, nhìn Diệp Thành chằm chằm.
“Không quan hệ gì”. Diệp Thành cười nhạt, bước đến từng bước, khí thế dung hòa với khí thế chuẩn đế, sát khí và ám khí đan xen, bù đắp vào tu vi không đủ, sức chiến đấu cũng tăng mạnh.
Hắn và Phần Tịch Lão Tổ vốn không thù không oán, nhưng lại cứ phải dính vào ân oán giữa ông ta và thái tử Yêu Tộc, trong biển máu ở di tích, nếu không phải Phần Tịch Lão Tổ nhúng tay vào thì thái tử Yêu Tộc sớm đã bị tiêu diệt rồi.
Cũng chính vì nguyên do đó, hắn mới truy sát Phần Tịch Lão Tổ trong di tích, tuy chưa có được thân xác chuẩn đế của ông ta, nhưng có được sát kiếm chuẩn đế của ông ta, quả thực là một hung binh đáng sợ.
“Trời đất, Chuẩn Đế Binh”. Mọi người ở khắp nơi thấy mà sợ trong lòng, đều lùi về sau tránh né, tu sĩ có tu vi yếu thì sợ đến tái mặt, không chống đỡ nỗi uy lực của chuẩn đế binh.
“May là chạy ra ngoài thành đánh nhau, nếu đánh trong thành, có khi hơn nửa thành đã bị san thành bình địa rồi”. Không ít người nghĩ lại mà sợ, uy lực chuẩn đế binh mạnh mẽ, có thể nói là hủy thiên diệt địa.
“Người cầm Chuẩn Đế Binh, mặc áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ kia, chắc chắn là người bất phàm”. Mấy ông lão trầm ngâm: “Không có căn cơ thâm hậu, cũng sẽ không dám đối đầu với Yêu Tộc”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Trong âm thanh bàn tán, Thánh Vương Yêu Tộc cầm ấn, quát lớn khắp trời.
“Ngươi đoán xem”. Diệp Thành để lộ hàm răng trắng, vẻ mặt vô hại, nhưng ra tay không chút bất cẩn, một kiếm lên trời, vô cùng ngông cuồng, vết nứt trên trời vừa khép thì lại bị nứt ra.
Vẻ mặt Thánh Vương Yêu Tộc lạnh lẽo, gã biết uy lực của Chuẩn Đế Binh kia, không thể chống trả trực tiếp, đã dùng thần thông Đại Na Di tránh thoát, sau đó tung ra chưởng ấn như đao, đánh lên trời, khiến bầu trời nổ tung.
Diệp Thành cũng không phải dạng vừa, Thánh Thể cứng cáp, trở tay dùng Bát Đạo Bát Hoang Chưởng, vẫn chưa kịp đợi đối phương đứng vững, lại chém ra một kiếm ngoan tuyệt, làm Thánh Vương Yêu Tộc hộc máu.
“Tốt, tốt lắm”. Thánh Vương Yêu Tộc đầu tóc rối bù, cười hung tợn, hai mắt cô quạnh đỏ như máu, còn có ảnh lửa sáng rực, muốn chém Diệp Thành, đoạt lấy chuẩn đế binh.
Nhưng thấy giữa trán gã có thêm một chuỗi ký tự, chính là cấm pháp Yêu Tộc, sức chiến đấu lập tức tăng vọt.
Thánh Vương dùng cấm pháp rồi, khủng khiếp thế nào, yêu khí lao vào đêm, ngay cả bầu trời đầu sao cũng bị che lấp.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không đổi, chém giết về phía trước, trực tiếp xông lên, chém ra chín Bát Hoang Trảm thi triển cùng với Chuẩn Đế Binh, một kiếm khiến đất trời rung sợ, uy lực nghiền nát mọi thứ, còn có đạo tắc biến hóa trong đó.
Thánh Vương Yêu Tộc mở cấm pháp, vốn muốn có thể ra vẻ một lần, nhưng ngẩng đầu đã bị chém vỡ rồi.
Tiếng kêu la bi thảm vang lên, nhưng cũng không phải truyền ra từ bên này, mà là từ bên phía Quỳ Ngưu, hai Chuẩn Thánh Vương còn lại của Yêu Tộc, bị đánh tan nát, nguyên thần thoát ra, cầu cứu với Thánh Vương.
Thế nhưng, đám người Quỳ Ngưu sao bỏ qua được, ai ai cũng hung hăng, ai ai cũng mạnh mẽ, đều là bí pháp nguyên thần truyền thừa trong tộc, chém hai người kia tan thành mây khói.
Thánh Vương Yêu Tộc bỗng tức giận, biến thành bản thể, chính là một giao long đen như núi cao, lớp vảy lạnh lẽo, đôi mắt mắt hung tàn và khát máu.
Phù!
Nhóm người Quỳ Ngưu không làm nữa, sáu người tập trung lại, vây quanh bốn phía, chơi mấy chiêu liều mạng lần lượt từng chiêu, không ngừng nghỉ, chiêu nào cũng là đại thuật sát sinh.
Ầm!
Thánh Vương Yêu Tộc thét lớn, giao long uốn lượn, nghiền nát bầu trời, nhóm người Quỳ Ngưu đều bị đánh bay.
Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa còn đỡ, Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư thực lực khá yếu, thân thể suýt nữa nổ tung, suýt nữa bị một đòn tấn công của Thanh vương nổ tung, tạm thời lùi ra khỏi trận chiến.
Mấy người Quỳ Ngưu đang đánh hăng, Diệp Thành đánh cũng hăng, Cửu Đạo Thần Thương hợp nhất, ép thẳng về phía nguyên thần Yêu Tộc, thân xác bọn họ khỏe mạnh, nguyên thần lại đán vào từng tầng, từng đòn tấn công chuẩn xác.
Quả nhiên, cấp Thánh Vương cũng bị thương nặng, khó ngăn cản được Cửu Đạo Thần Thương, thần hải bị một đòn tấn công sụp đổ.
Diệp Thành thể hiện uy thế, mang theo kiếm chuẩn đế nhảy lên sau lưng long giao Thánh Vương Yêu Tộc, không nói dông dài, vung kiếm chém ngay, từng kiếm liên tiếp, không chịu ngừng tay.