Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, Vô Nhai Đạo Nhân cũng tiến lên trước bóp bóp cơ thể béo mập của Hùng Nhị, ông ta xoa cằm, nói: “Phải đem tên này về nghiên cứu mới được, lôi về hầm canh ăn cũng là một lựa chọn không tồi”.

A…!


Thế rồi phía sau bọn họ vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Hùng Nhị.



Phía này, Diệp Thành đã đáp trên phi kiếm của Chung Quy, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ, “tới nơi thì không phải nói gì cả, chúng ta nhanh chóng tạo ra kết giới bao quanh nhà họ Tề tránh bọn họ nhân cơ hội nhận được cứu viện của Chính Dương Tông. Với thực lực hiện giờ của chúng ta thì không tiện khai chiến với Chính Dương Tông, mọi thứ đều phải tính toán chi tiết cẩn thận”.


“Yên tâm, có ta ở đây”, Chung Quy vuốt râu mỉm cười nói.

“Bị chèn ép bao lâu nay rồi, hôm nay nhất định phải cho nhà họ Tề nợ máu phải trả bằng máu”, trên một phi kiếm bên cạnh, Hùng Nhị lạnh giọng lên tiếng.

“Người khác ta không quan tâm, còn Tề Trấn Thiên thì giao cho ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt có hàn mang chói lọi, lúc này hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng giao chiến với Tề Chấn Thiên hôm đó, hắn hận ông ta tới tận xương tuỷ.

“Vốn dĩ ta muốn đích thân trảm Tề Chấn Thiên nhưng tiểu hữu đã nói vậy rồi thì đê tiểu hữu ra tay cũng không hề gì”, lão tổ nhà họ hùng Hùng Chiến Sơn mỉm cười lên tiếng.

“Vậy thì đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay mỉm cười nói.

Nói rồi, hắn bước ra khỏi phi kiếm, hai ba bước đã tiến tới phi kiếm của Sở Linh.

Trên phi kiếm, Tịch Nhan vẫn nằm trong lòng Sở Linh, tiểu nha đầu nước mắt lã chã rơi.

Sở Linh gặp Tịch Nhan cuối cùng, khi thấy Tịch Nhan, cô thẫn thờ một lúc, không ngờ Tịch Nhan vẫn còn sống, vả lại thực lực còn mạnh tới mức này, còn Hổ Oa cũng thế, trông vững chãi và mạnh mẽ hơn nhiều.


“Đừng nhìn ta, lúc đó ta cũng rất bất ngờ”, thấy vẻ mặt thắc mắc của Sở Linh, Diệp Thành bất giác nhún vai.

“Cho dù nói thế nào thì còn sống là tốt rồi”, Sở Linh khẽ mỉm cười, nói rồi không quên xoa xoa đầu Tịch Nhan.

“Tiểu tử, nghe nói cô bé là đồ đệ của ngươi?”, phía này, tên tí hon đã nhảy lên vai Diệp Thành, hắn xoa tay cười xoà lên tiếng.

“Sao, có ý kiến gì à?”

“Không có gì”, tên tí hon vừa nói vừa xoa xoa tay: “Thương lượng một chuyện, thế nào?”

“Nói”.

“Cho ta mượn đồ nhi của ngươi chơi hai ngày được chứ?”

“Mẹ kiếp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK