Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng sáng sớm chan hoà, Hằng Nhạc Tông được ánh nắng chiếu rọi trông như chốn tiên cảnh, khung cảnh lúc này vô cùng náo nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt, Hùng Nhị, Tề Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng bốn tên đê tiện chỉ sợ trời đất này chưa đủ loạn gào thét điên cuồng.

Nhìn từ xa, đám người vây lại đen kịt, lúc này tên nào tên nấy vẻ mặt vô cùng đặc sắc nhìn về một phương.

Diệp Thành ngồi đó kể lể chi tiết sự tâm đắc của mình trong quá trình tu luyện.

Roạt!

Khi bốn kẻ đê tiện xung quanh đang hô hào lớn lối thì một bóng hình giống như ma quỷ xuất hiện, cô mặc bộ tiên y bảy màu, xung quanh có thần hoa bao quanh, cả có thể giống như đoá sen bung nở, thanh khiết vô ngần, nếu nhì nkix thì đây chẳng phải là Sở Linh sao?

Thấy Sở Linh đến, mấy tên phía Hùng Nhị đang hô hào thì lập tức che miệng.

“Sáng tạo đấy”, Sở Linh khoanh tay trước ngực cười khúc khích nhìn đám Tư Đồ Nam.

Ha ha ha…!

Thấy vẻ mặt cười đùa đó của Sở Linh, bốn tên này cười trừ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Quả nhiên, giây phút sau đó bọn chúng liền ôm nhau, ồ không đúng, nói chính xác ra là bị một sợi dây thừng trói lại với nhau.

“Sáng tạo như thế thì sư thúc đây cho các ngươi lên trời chơi”, Sở Linh cứng rắn lôi cả bốn tên lên sau đó đá chúng lên trời.

Woa…!

Những đệ tử bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, ai ai cũng tròn mắt nhìn bốn tên đê tiện dần biến khỏi tầm mắt.

“Làm…làm gì thế chứ?”, Diệp Thành vô thức nuốt nước bọt, mặc dù hắn không thể nhìn được nhưng cũng ngẩng mặt nhìn lên trời, vì hắn nghe ra đám Tư Đồ Nam đã bay lên trời vả lại chốc chốc còn rơi xuống.

“Còn nhìn, ngươi nhìn thấy gì không hả?”, Sở Linh túm lấy y phục của Diệp Thành rồi lôi xệch hắn về Ngọc Nữ Phong.

Cảnh này khiến đám đệ tử giật giật khoé miệng. Đường đường là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông , thánh chủ của Viêm Hoàng, thống soái ba quân mà lúc này lại bị xách như một con chim non, cảnh tượng này đúng là không hề bình thường.

Có điều màn kịch kịch tính này không vì phía Tư Đồ Nam lên trời, Diệp Thành bị đưa đi mà kết thúc.

Những đệ tử vây lại xem đều ở lại, vả lại người nào người nấy đều xoa cằm, ánh mắt nhìn lên trời, mục đích chính là thấy bốn tên đê tiện phía Tư Đồ Nam rơi xuống đất.

“Tư…Tư Đồ đạo hữu, đạo hữu có một đứa cháu thật ngoan”, trên một linh sơn, lão tổ nhà họ Hùng cũng giống như đám đệ tử kia ngẩng đầu nhìn lên hư không, vẻ mặt hết sức thú vị.

“Tên béo nhà ông cũng không tồi”, ở bên, Tư Đồ Long Sơn ho hắng, ông ta cũng giống với lão tổ nhà họ Hùng, ngẩng đầu nhìn lên trời giống như có thể thông qua lớp mây và sương kia trông thấy phía Hùng Nhị ở trên trời cao.

“Xem ra với độ cao thế này mà ngã xuống thì chúng có thể hoá thành một đống mất”, ở bên, Thượng Quan Huyền Cương ngẩng đầu vuốt râu với vẻ mặt thú vị, “cũng may nhà ta có hai bảo bối là nữ”.

Nghe vậy, lão tổ nhà họ Hùng và Tư Đồ Long Sơn đều quay sang nhìn Thượng Quan Huyền Cương từ đầu tới chân, “bộ dạng cũng thật khách khí”.

Phía này, Sở Linh đã lôi Diệp Thành về tới Ngọc Nữ Phong sau đó ném hắn vào trong thạch thất động phủ chuyên dùng để bế quan.

“Dù gì ta cũng là người mắc bệnh, có thể nhẹ nhàng chút được không?”, Diệp Thành thê thảm bò dậy, hắn đau đớn rít lên qua kẽ răng, “còn nữa, ta không dễ gì mới có thể dành thời gian giải thích với người ta cái mà ta tâm đắc khi tu luyện mà nàng lại đưa ta về đây, đúng là mất mặt”.

Rầm! Đoàng! Đinh!

Sở Linh không nói gì, cứ thế xếp hai tấm thạch bài và một tấm hoành phi ở đó cho Diệp Thành, chữ viết hoa bên trên đúng là thu hút người nhìn: Tám trăm một đêm, không trả giá, đảm bảo sảng khoái.

“Thứ gì thế chứ?”, Diệp Thành sờ sờ hai tấm thạch bài và một tấm hoành phi, vẻ mặt khó hiểu.

“Chẳng có gì cả, đều do mấy huynh đệ kia tặng cho ngươi đấy, ta mang về giúp ngươi thôi”, Sở Linh lấy ra cái gương nhỏ vừa soi gương chải tóc vừa nói với giọng như có như không, “thứ này ngươi chắc chắn sẽ rất thích, đợi hôm nào đó ngươi nhìn thấy rồi thì sẽ phát hiện ra thế giới này thật nhiều điều kì diệu”.

“Làm gì mà thần bí vậy chứ?”, Diệp Thành bĩu môi.

“Có thể nói cho ta biết khi ra ngoài ngươi và Cơ Tuyết Băng rốt cục đã gặp phải điều gì không?”, Sở Linh cất gương đi, cô chăm chú nhìn Diệp Thành.

“Rất khó để giải thích trong một lời nói”, Diệp Thành lắc đầu.

“Vết thương của ngươi ta có thể giúp không?”

“Đương nhiên có thể, không có nàng không được đâu”, Diệp Thành quả quyết quờ quờ hai tay về phía Sở Linh, hắn nói với giọng nghiêm túc rồi cứ thế cởi y phục của Sở Linh ra, “vết thương này phải điều hoà âm dương, cởi sạch y phục ngủ với ta một đêm, sáng mai tỉnh dậy ta chắc chắn có thể chạy nhảy bình thường”.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc đó của Diệp Thành, lại nghe nững lời nói chết tiệt đó của hắn, mặt Sở Linh dần tối sầm cả lại, trong đôi mắt còn như muốn toé lửa.

Bốp!

Thế rồi một cái tát chát chúa vang lên trong thạch thất của động phủ.

Tiếp đó, chỉ thấy Sở Linh đi ra ngoài với khuôn mặt không hề dễ chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK