Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành kinh ngạc, trên trán hắn có sát kiếm linh hồn bay ra phá tan sát kiếm linh hồn của Tịch Nhan.

“Nhận một chưởng của đồ nhi đây”, Tịch Nhan toét miệng cười, bàn tay vung kiếm tới.

“Đòn công kích với đẳng cấp này không thể khiến ta bị thương được”, Diệp Thành tung ra một chưởng sau lời nói đó.

Ừm?

Đúng lúc hai chưởng va chạm vào nhau, Diệp Thành bất giác cau mày.

Giây phút sau đó, hắn liền bị chưởng đánh của Tịch Nhan làm lảo đảo vì trong thời khắc ngắn ngủi đó, sức mạnh trong tay Tịch Nhan đột nhiên tăng vọt lên gấp chục lần. Vì khinh địch mà hắn phải chịu thiệt.

Lúc này, hình thái của Tịch Nhan đã thay đổi, xung quanh cơ thể cô bé hiện lên một bóng hình hư ảo khổng lồ, sức mạnh cũng tăng lên mười mấy lần sau khi bóng hình hư ảo này xuất hiện.

“Ngoại đạo pháp tướng, sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành nheo mắt, hắn nhìn thấu manh mối, đồ nhi Tịch Nhan của hắn lại có khả năng kết hợp giữa đất và trời, sử dụng sức mạnh thiên địa, còn bóng hình hư ảo bao quanh cô bé chính là ngoại đạo pháp tướng và đó cũng chính là thần thông nghịch thiên mang theo sức mạnh tấn công và phòng bị.

“Khả năng của nha đầu này có cần phải nghịch thiên thế không chứ?”, lòng Diệp Thành chợt dậy sóng, kể cả là hắn thì cho tới bây giờ cũng chưa từng làm vậy chứ đừng nói là tận dụng sức mạnh của đất trời, còn đồ nhi của hắn lại làm được, vả lại trông bộ dạng đó thì không phải mới chỉ làm được một vài ngày.

“Ta đã nói rồi mà, nha đầu này nhất định có thể vượt qua ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “khả năng thiên bẩm vượt trội thế này thật hiếm có trên đời, vả lại cô bé mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư, nếu như cùng cấp với ngươi thì ngươi phải chịu thiệt nhiều”.

“Là ta trước giờ vẫn đánh giá thấp đồ nhi của mình”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Sư phụ, người lại thua rồi”, Tịch Nhan toét miệng cười, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện vô ảnh vô tung khiến người ta khó mà nắm bắt.

Diệp Thành mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn tấn công chính nghĩa, hắn dễ dàng tìm thấy Tịch Nhan sau đó tung một chưởng khiến cô nhóc lùi về sau.

Sau đó tốc độ của Diệp Thành tăng nhanh hơn, cơ thể hắn giống như một đạo kinh mang, hắn dùng tới nhất dương chỉ, một chỉ mang theo khả năng đâm xuyên mạnh mẽ ép về phía Tịch Nhan.

Phía này, Tịch Nhan vừa đứng vững thì liền nhận ngay nhất chỉ kia của Diệp Thành, sức mạnh trong nhất chỉ này của Diệp Thành khiến khuôn mặt cô bé chợt tái nhợt vì nhất chỉ này quá mạnh.

Đột nhiên, khi ngón tay kia chỉ còn cách phần trán Tịch Nhan chừng một tấc thì Diệp Thành chợt dừng lại sau đó khẽ búng vào trán Tịch Nhan: “Tiểu nha đầu, con thua rồi”.

“Vẫn là sư phụ lợi hại”, Tịch Nhan chép miệng, đòn tấn công trước đó của cô bé rất mạnh, bí thuật này nối với bí thuật kia, bí thuật nào cũng bất phàm nhưng trước mặt Diệp Thành thì lại chẳng khác gì trưng bày cả.

Nên biết rằng hiện giờ cô có thể hoà hợp với đất trời mở ra ngoại đạo pháp tướng nhưng lại không thể chặn lại một chiêu của Diệp Thành, trong trận đối đầu ngắn ngủi này, cô bé thực sự phải bất ngờ, cô vẫn tưởng rằng mình rất mạnh nhưng trước mặt sư phụ thì mọi thứ cũng chỉ như trò chơi.

“Con đường của tu sĩ còn rất dài”, Diệp Thành khẽ xoa đầu Tịch Nhan nhưng trong lòng hắn đã không còn bình lặng như trước, đúng như Thái Hư Cổ Long nói, nếu như Tịch Nhan cùng cấp với hắn thì hắn nhất định phải thiệt thòi.

“Ngươi lại khiến cô bé sợ rồi”, Sở Linh đi tới kéo Tịch Nhan về bên mình sau đó trừng mắt với Diệp Thành.

“Chỉ là cọ sát thôi, ta cũng không ra tay quá mạnh”, Diệp Thành nhướng vai, hắn phất tay lấy ra rất nhiều quyển tông đưa cho Tịch Nhan: “Này, con cầm đi tu luyện, đừng vội vàng mà phải nắm vững căn bản”.

“Con hiểu rồi”, Tịch Nhan vẫn ngoan ngoãn như trước, cô nhận lấy rất nhiều quyển tông rồi nhanh nhẹn chạy xuống núi, vừa chạy vừa nhảy trông rất hồn nhiên, khi đi qua Diệp Thành cô bé còn không quên cười khúc khích.

“Bao giờ thì tấn công Chính Dương Tông?”, nhìn bóng hình Tịch Nhan rời đi rồi, Sở Linh mới nhìn sang Diệp Thành.

“Không có gì thay đổi thì hai tới ba ngày nữa”, Diệp Thành tìm một nơi ngồi xuống, tiện tay lấy một quả linh quả trên bàn cắn ngấu nghiến.

“Với thực lực hiện giờ của chúng ta mà khai chiến thì nắm chắc mười phần thắng, vì sao còn kéo dài thời gian, hình thế của Đại Sở sớm muộn sẽ có biến cố”, Sở Linh thắc mắc.

“Cái này thì ta đương nhiên biết”, Diệp Thành nhướng vai, “nhưng đây là chiến tranh, ta là thống soái ba quân, việc ta muốn làm không chỉ là dành chiến thắng mà là làm thế nào mới có thể giảm thiểu thương vong tối đa, huống hồ Chính Dương Tông không hề đơn giản như nàng nghĩ”.

“Đạo lí của ngươi vẫn nhiều như vậy”.

“Nghe ta không sai đâu”.

“Nghe nói ngươi gặp Đao Hoàng rồi?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Đương nhiên rồi”, nói tới Đao Hoàng, Đao Hoàng đột nhiên hào hứng, hắn đứng hẳn lên nói liên hồi bắn cả nước bọt: “Ông ấy là tu sĩ mạnh tuyệt đối, dù không còn ở trạng thái đỉnh phong nhưng khả năng chiến đấu không phải người mà chúng ta có thể so bì”.

“Nếu như tỷ tỷ biết Đao Hoàng hiện thế thì nhất định sẽ rất vui”, Sở Linh vô tư nói, nói rồi cô không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kì quái.

“Cái này thì liên quan gì đến sư phụ?”, thấy ánh mắt đó của Sở Linh, Diệp Thành chợt thẫn thờ.

“Ngươi không biết sao? Tỷ Tỷ rất ái mộ Đao Hoàng”, Sở Linh mỉm cười nói.

“Còn…còn có cả chuyện này cơ à?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh bằng ánh mắt thú vị, “có phải giấu ta không? Trước đây sao ta chưa từng nghe tới?”

“Ngươi từng hỏi ta sao?”, Sở Linh nhướng vai.

“Giỏi biện lý do lắm”, Diệp Thành chép miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK