Đi đâu?
Diệp Thành lập tức sát phạt tới, trước đó bọn họ đánh hắn tới tấp dồn dập, lần này hắn đâu thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Roẹt!
Diệp Thành bước ra cả trăm trượng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ được tế gọi ra cùng lúc, phát ra thần uy mạnh mẽ, cấm cố thiên địa một phương, sức mạnh của áp lực khiến cho những kẻ mạnh của Ma Vực phải lảo đảo và cũng nhờ đó mà Diệp Thành tranh thủ thêm thời gian cho đội quân của Đan Thành lấy được bảo bối.
“Bao vây bọn họ”, Diệp Thành hô lên, sát kiếm chỉ vào những kẻ mạnh của Ma Vực.
Không cần hắn phải ra lệnh thì đại quân của Đan Thành cũng đã hoàn thành việc bao vây, vây xung quanh hàng trăm tên phía Ma Vực sau đó lập tức giáng sát trận, trận đồ, bí pháp thần thông cái thế xuống.
Phụt! Phụt! Phụt!
Một loạt đại chiêu quét qua khiến rất nhiều kẻ mạnh của Ma Vực lập tức hoá thành huyết vụ, những kẻ thực lực mạnh cũng tự mình tạo đại nghiệp mà thành.
Trận đại chiến tiếp sau đó khốc liệt hơn nhiều vì đại quân của Đan Thành với trận dung quá lớn bao vây những kẻ mạnh của Ma Vực ở giữa khiến người của Ma Vực căn bản không có sức phản kháng, số người nhanh chóng giảm.
Khốn khiếp!
Trên hư không, sắc mặt của Đan Ma méo mó hẳn đi, ông ta muốn thoát thân nhưng lại bị Âu Dương Vương kìm kẹp chặn đường ở một phương.
Trận đại chiến không cân sức nên kết quả đương nhiên đã được định trước, kẻ mạnh của Ma Vực đều bị tiêu diệt, không một kẻ nào may mắn thoát khỏi, vì vậy mà đại quân của Đan Thành cũng phải trả cái giá rất đắt.
Phù!
Thấy người của Ma Vực bị tiêu diệt hoàn toàn Diệp Thành mới thở phào.
“Huynh không sao chứ?”, Huyền Nữ đi tới nhìn Diệp Thành với cơ thể nhơ nhuốc máu, cô không giấu nổi vẻ lo lâu.
“Không chết được đâu”, Diệp Thành xua tay trả lời tuỳ hứng, dùng căn nguyên thánh thể loại bỏ sát khí tàn lưu trong cơ thể sau đó nhìn vào hư không, trận đại chiến ở đó vẫn diễn ra vô cùng gay cấn.
“Tế gọi ra hư không sát trận ngắm chuẩn vào kẻ mặc y phục đen kia”, ở một hướng khác, Đan Nhất đang tập hợp tu sĩ mạnh, từng hư không đại trận được khôi phục, thần uy mạnh mẽ đang ngưng tụ, mục tiêu chính là Đan Ma.
“Diệp Thành, lão tiền bối đó là ai?”, Đan Thần lảo đảo bước tới nhìn Âu Dương Vương trong hư không rồi lại nhìn Diệp Thành.
“Con không biết”, Diệp Thành xua tay: “Là người mà con cứu được khi ở trong hố đen không gian.”
“Là người cùng thời đại với Đan Vương tiên tổ, nhất định uy danh Đại Sở”, Đan Thần hít vào một hơi.
Rầm! Rầm!
Khi cả hai đang nói chuyện thì đại trận hư không của Đan Thành đã bay lên trời, uy lực mạnh mẽ đó khiến Đan Ma không dám đối đầu, cứ thế liều mạng thiêu đốt tinh nguyên triệu gọi ra thiên môn ma sát mới miễn cưỡng ngăn lại được đòn tấn công đó.
Tiếp tục!
Đan Nhất hô lên, rất nhiều tu sĩ mạnh lần lượt đẩy tinh nguyên vào trong sát trận hư không, uy lực của sát trận hư không lại lần nữa được phục hôi.
Phía này, đại quân của Đan Thành cũng không nhàn rỗi, bọn họ đã bắt đầu bố trí trận pháp kết giới bao vây khắp cả vùng đất và vùng trời này, từng mảng màu đen kịt như muón tiêu diệt Đan Ma ngay tại chỗ.
“Ngươi thực sự muốn không chết không nghỉ sao?”, thấy mình bị bao vây, Đan Ma gằn lên với Âu Dương Vương.
Âu Dương Vương không nói lời nào, một tay đánh ra cả biển tinh hà khiến Đan Ma phun ra máu và lùi về sau, đến cả ma vương ngoại đạo pháp tướng cũng nhạt đi một phần.
Vù! Vù!
Đan Ma vừa dừng lại thì đòn công kích cái thế đã tới.
Cút!
Đan Ma gằn lên tung một chưởng vào hư không, những đòn công kích đánh tới bị ông ta dùng một tay đánh tan, nhưng ngặt nỗi một cây làm chẳng nên non, ông ta vẫn bị thương, ma vương ngoại đạo pháp tướng cũng gần như tan biến.
Giết!
Kẻ mạnh của Đan Thành bộc lộ sức mạnh, lượt công kích mới lại lần nữa dội tới.
Thấy vậy, sắc mặt của Đan ma tái nhợt, đâu dám đối đầu trực diện, càng không dám ở lại đây lâu, cho dù là ông ta thì khi đối đầu với đại quân với số lượng lớn thế này thì chỉ cần không thận trọng sẽ chuốc hoạ diệt thân.
Ngay lập tức, Đan Ma tế gọi ra một cái ô ma bảo vệ lấy cơ thể, cứ thế chặn lại từng đòn công kích, ông ta mở đường máu thoát ra khỏi vòng vây còn ma vương ngoại đạo pháp tướng cũng vì chịu từng lượt tấn công thông thiên mà tan vỡ, cho dù là Đan Ma cũng chịu phản phệ khủng khiếp, một bên cánh tay lập tức hoá thành huyết vụ.
Ở lại đi!
Diệp Thành lập tức sát phạt lên trời, sát phạt tới khoảng cách cách Đan Ma cả trăm trượng, con mắt Tiên Luân Nhãn bên trái của hắn đã mở ra, ngắm chuẩn phần đầu của Đan Ma.
Thiên chiếu!
Sau tiếng hô của hắn, ấn kí tiên luân cũng theo đó mà dịch chuyển, khoé mắt hắn trào ra một dòng máu.
Ngay sau đó, không gian xung quanh phần đầu của Đan Ma lập tức trở nên méo mó, tiếp đó là ngọn lửa màu đen rực cháy hoá giải phần đầu của ông ta, vả lại tốc độ còn không hề chậm.
“Đây…đây là gì?”, Đan Ma kinh ngạc không biết Diệp Thành đang sử dụng thần thông dị thường gì, ông ta cảm nhận được rõ ràng phần đầu của mình đang tiêu tán, và điểm dị thường nhất chính là ông ta không hề cảm thấy đau đớn.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, trên hư không, Âu Dương Vương nhìn Diệp Thành mà bất giác lẩm nhẩm.
“Đây chính là bí thuật trong truyền thuyết mà Diệp Thành có sao?”, những người của Đan Thành ngơ ngác nhìn phần đầu của Đan Ma đang cháy rụi dưới sức thiêu đốt của ngọn lửa màu đen.
A….!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Đan Ma ôm đầu gào thét, ông ta sử dụng rất nhiều bí thuật nhưng không thể nào làm gì được ngọn lửa màu đen kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần đầu của mình đang bị hoá giải.
Phong thần quyết!
Diệp Thành lại lần nữa vung tay, một kiếm phong thần cứ thế đâm vào đầu Đan Ma, một đại địch như vậy không thể bỏ qua.
Thế nhưng ngay khi sát kiếm của hắn sắp chạm vào đầu Đan Ma thì một vòng xoáy màu máu dị thường hiển hiện mang theo sức thôn tính khủng khiếp.
Thấy vậy Diệp Thành vội rút lui, khi nhìn sang Đan Ma thì ông ta đã bị cuốn vào trong vòng xoáy đó và biến mất không thấy tăm tích.
“Đây là bí pháp gì?”, Diệp Thành cau mày, hắn cảm nhận được rõ ràng trước đó nếu không phải hắn lùi về sau thì e rằng đã bị cuốn vào trong kia rồi, ai mà biết được vòng xoáy đó nối với khu vực nào.
“Viêm Hoàng Thánh Chủ, phần đầu của ngươi bản vương nhất định sẽ đích thân đoạt lấy vào ngày khác”, khi Diệp Thành còn đang cau mày thì một giọng nói lãnh đạm đầy uy nghiêm vang vọng khắp đất trời.