Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Đoàng!

Giữa đất trời toàn vang lên những tiếng nổ rầm trời, vai Thanh Vân Lão Tổ mà Diệp Thành vào vai và Bàng Thống mà đạo thân vào vai vẫn đang đại chiến.

Lúc này, những người tới xem trận chiến càng ngày càng nhiều, Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông, đây là một trận đại chiến vô cùng đặc sắc, nếu như làm không tốt thì nói không chừng cả hai tông sẽ khai chiến.

Cũng hòm hòm rồi!

Thấy những người tới tụ tập ngày càng đông, Diệp Thành lập tức di chuyển.

Đạo thân hiểu ý, chém ra một đao mang cái thế, tiếp đó nó xoay người chạy đi như một đạo thần mang.

Đi đâu?

Diệp Thành tung một chưởng phá tan đao mang kia sau đó bước ra cả trăm trượng truy sát theo.

Phía sau bọn họ, những kẻ tới xem trận chiến cũng đuổi theo, bóng người như lũ cuốn. Phía trước, đạo thân và Diệp Thành một trước một sau sát phạt vào trong rặng núi.

Ngay sau đó, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, vì để tạo hiện trường như thật, Diệp Thành và đạo thân đánh hùng hồn khiến cảnh tượng hiện ra vô cùng hoành tráng, hai tên diễn rất nhập vai.

Không biết từ bao giờ, những tiếng động ầm vang bên trong rặng núi mới dứt, trời đất chìm vào yên tĩnh.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước ra, trong tay còn cầm theo thủ cấp của Bàng Thống, mọi thứ đều thể hiện tính chân thực của trận đại chiến.

“Chết…chết rồi sao?”, nhìn phần đầu rỉ máu trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, “đường đường là điện chủ của một phân điện ở Chính Dương Tông mà lại bị diệt nhanh như vậy sao?”

“Vậy còn có thể thế nào nữa?”, có người lên tiếng, “Thanh Vân Lão Tổ là lão tổ của Thanh Vân Tông, mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng Bàng Thống còn kém xa so với Thanh Vân Lão Tổ”.

“Chính Dương Tông, đây là sự đáp lại của ta”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành để thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không sau đó quay người rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.

Diễn tới đây cũng coi như ổn, hắn cần nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không một khi đám lão bối của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông chặn lại thì chỉ có chuốc thêm rắc rối.

Khốn khiếp!

Không lâu sau đó, phía Chính Dương Lão Tổ đã sát phạt tới, thấy thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không, tất cả mọi người đều phẫn nộ.

Phía này, nhóm Thanh Vân Lão Tổ đang chạy tới đây sau khi nghe nói Bàng Thống bị trảm thì liền ngừng lại.

Bàng Thống đã chết, bọn họ còn tới đó làm gì, đi giải thích sao? Giải thích nổi không? Nếu như gặp phải kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì không tránh khỏi một cuộc khai chiến mới. Sắc mặt của Thanh Vân Lão Tổ vô cùng khó coi. Mặc dù bọn họ biết đây là kế ly gián nhưng từ chuyện hôm nay có thể thấy bọn họ phải gánh cái tội này rồi.

Đi!

Thanh Vân Lão Tổ là người đầu tiên quay người đi. Nếu như Chính Dương Tông nhận định do ông ta làm thì nói không chừng sẽ phát động chiến tranh. Bọn họ cần nhanh chóng trở về tông môn và ứng phó với những biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Lúc này, Diệp Thành đã tới một cứ điểm trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.

Trong địa cung, Diệp Thành nhanh chóng mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc. Bên trong bức thuỷ mặc hiện lên cảnh tượng đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Dương Đỉnh Thiên và nhóm Hằng Thiên Thượng Nhân.

“Tiểu tử, ngươi diễn cũng được đấy”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Hằng Thiên Thượng Nhân tấm tắc, “chúng ta nhận được tin báo Chính Dương Tông đang tập kết đại quân, trông có vẻ như muốn công kích Thanh Vân Tông”.

“Tạm thời trận chiến này không thể diễn ra được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Ồ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhướng mày, “ngươi chắc chứ?”

“Mặc dù Chính Dương Tông mạnh nhưng nếu muốn công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thì ít nhất cũng cần phải điều động trên bảy phần binh lực”, Diệp Thành từ từ lên tiếng, “bọn họ có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Thanh Vân Tông nhưng vấn đề là thế cục của Nam Sở là thế chân vạc, không phải chỉ có Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông. Chính Dương Tông không phải ngu ngốc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình, một tông đấu với hai tông, bọn họ sẽ không thể trụ nổi đâu, huống hồ đại quân của phân điện thứ bà và thứ tám của Chính Dương Tông còn chưa có tin tức gì, cho dù bọn họ muốn đánh thì cũng phải đợi thông tin về đại quân của hai điện truyền về”.

“Ngươi tạo ra màn kịch này để làm gì?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng: “E rằng lúc này Thanh Vân Tông đã bắt đầu hoài nghi Hằng Nhạc Tông ta rồi”.

“Mặc dù diễn vở kịch này rất lộ liễu nhưng vẫn rất cần thiết”, Diệp Thành nói: “Chí ít chúng ta đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn nữa, con tạo ra màn kịch này mục đích quan trọng nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn hành động lớn nhằm vào Chính Dương Tông thì cần có màn kịch này làm bước đệm”.

“Hành động nhằm vào Thanh Vân Tông, ý ngươi là gì?”

“Phế chín lão tổ của Chính Dương Tông”.

Nghe vậy, không chỉ phía Dương Đỉnh Thiên mà đến cả Thiên Tông Lão Tổ và mấy người phía Chung Giang đều cau mày.

Cũng không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì kế hoạch này của Diệp Thành quá mạo hiểm.

Chín lão tổ của Thanh Vân Tông là chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, vả lại bọn họ đã thành danh từ lâu, không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thương, trước nay bọn họ đều cùng tiến cùng lùi, muốn phế đi bọn họ đâu dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK