Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đại chiến chưa đầy một canh giờ đã kết thúc.

Mặc dù trận chiến này đến nhanh, kết thúc cũng nhanh, nhưng cảnh tượng giữa đất trời lại thảm khốc khiến người ta không nỡ nhìn, mặt đất trong khoảng gần trăm dặm đều bị nhuộm đỏ, thây chất thành núi, bầu trời đêm vốn đen kịt cũng bị bao phủ một lớp huyết sắc dày đặc.

Dưới bầu trời vẫn đầy những bóng đen, từng đoàn từng đoàn nối tiếp nhau, giống như một tấm thảm đen bao phủ toàn bộ mặt đất, trong đó có đại quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn cùng với binh lực gần bốn điện vừa mới thu nạp được từ Chính Dương Tông, có thể nói là vô cùng hào hùng, khí thế.

Lúc này, cao thủ của Chính Dương Tông đã hạ binh khí xuống, xếp hàng rời đi, tuy vẻ mặt cô đơn nhưng cũng không ủ rũ như trong tưởng tượng.

Điều có thể khẳng định là mỗi người họ khi rời đi đều nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bằng ánh mắt với những ý tứ sâu xa, đôi năm thanh nữ tú khi xưa đều từng là người của Chính Dương Tông, bây giờ gặp được ở đây thật sự có cảm giác kỳ diệu như đã cách cả mấy đời rồi vậy

Đặc biệt là đối với Diệp Thành, lúc này dù người ngốc cũng nhìn ra được, quân đội tu sĩ khổng lồ bao vây bọn họ hôm nay đều nghe theo lệnh của hắn, bọn họ không tưởng tượng được phải thủ đoạn nhường nào mới có thể liên minh bao nhiêu thế lực trong thời gian ngắn như thế này, quan trọng nhất là che được tai mắt tứ phương, đây mới là điều khiến người ta ngỡ ngàng nhất.

Haiz!

Đi mãi đi mãi, các trưởng lão của Chính Dương Tông đều thở dài, thầm nói những người thống trị Chính Dương Tông mấy năm nay đã làm gì? Đuổi Diệp Thành, ép Cơ Tuyết Băng phải đi, hai thiên kiêu vô song cứ như vậy bị tông môn ruồng bỏ, điều này bảo lòng bọn họ làm sao không nguội lạnh!

“Binh lực của bốn điện đó! Lần này dễ dàng quá”, bên này, nhìn cao thủ của Chính Dương Tông xếp hàng rời đi, các trưởng lão của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng không khỏi thở dài cảm thán.

“Cũng không dễ đâu”, Tư Đồ Long Sơn vuốt râu: “Đại quân của Chính Dương Tông như một con rắn, chẳng qua chúng ta đánh được vào điểm yếu của nó, nếu không cũng không dễ dàng thu nạp được quân đội tu sĩ lớn mạnh thế này”.

“Lời này rất có lý”, Thượng Quan Huyền Tông hít sâu một hơi: “Nếu không phải chúng ta tập trung toàn lực tiêu diệt chín điện chủ của Chính Dương Tông khiến đại quân của chúng hỗn loạn thì có lẽ lúc này vẫn còn đang chiến đấu, mấu chốt chiến trắng trận chiến này nằm ở chín điện chủ của Chính Dương Tông”.

“Bất kể thế nào chúng ta cũng đã thắng rồi, hơn nữa còn là thắng đậm”, các trưởng lão vừa cười vừa nhìn Cơ Tuyết Băng ở nơi cách đó không xa: “Lần này thu nạp binh lực thuận lợi như vậy, không thể thiếu công lao của cô ấy!”

“Ta thật sự rất bất ngờ khi cô ấy đồng ý về phe chúng ta, rốt cuộc Diệp Thành làm bằng cách nào vậy?”

“Có câu một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa mà”.

“Các tiền bối đừng đùa nữa, tình bằng hữu giữa chúng con rất trong sáng”, Diệp Thành lắc đầu, các trưởng lão đều ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

“Chúng ta đang thắng, tấn công Chính Dương Tông luôn đi!”, lão tổ nhà họ Tô lên tiếng rồi đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành: “Thế nào?”

“Không vội được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn về phía cao thủ Chính Dương Tông đang xếp hàng rời đi, lời nói đầy ẩn ý: “Mặc dù bọn chúng đã đầu hàng, nhưng không có nghĩa sẽ cam tâm tình nguyện đi theo chúng ta. Nếu đêm nay khai chiến với Chính Dương Tông, khó có thể đảm bảo chúng không đâm sau lưng chúng ta. Đại quân bốn điện là lực lượng rất lớn, nếu chúng gây rối sau lưng thì thật sự khó mà tưởng tượng”.

“Vì vậy chúng ta cần thời gian để làm nguôi lòng đám quân đội tu sĩ này”, Chung Giang cân nhắc.

“Không lâu lắm đâu, ba ngày là đủ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ba ngày là đủ, cũng đến lúc Phụ Hoàng xuất quan rồi”, Bích Du khẽ cười.

“Thời gian ba ngày cũng đủ để Âu Dương thế gia, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia và Đan Thành điều động đại quân tiến về phía Nam”, Diệp Thành nói, trong mắt loé lên vẻ sắc bén: “Lúc đó mới là trận quyết chiến thật sự”.

“Nói thì như vậy, nhưng trận chiến đêm nay chắc Chính Dương Tông cũng đã nhận được tin rồi!”, Tư Đồ Long Sơn vuốt râu: “Nếu bọn chúng có đề phòng thì được một mất mười, chưa biết chừng lúc này bọn chúng đang nghĩ xem làm sao để chạy trốn ấy chứ! Nếu chạy khắp nơi thì chúng ta khó mà bắt được”.

“Bọn chúng ra ngoài mới tốt”, Diệp Thành cười nhạt: “Phạm vi tám nghìn dặm xung quanh Chính Dương Tông đều là người của chúng ta, chín phòng tuyến, truyền tống trận trong phạm vi tám trăm nghìn dặm cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, muốn đột phá vòng vây đâu có dễ”.

“Thì ra ngươi đã có kế hoạch từ trước”, các trưởng lão nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý.

“Phải lo trước tính sau chứ!”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Vậy thì chờ thêm ba ngày nữa. Về nhà thôi!”, nói xong các trưởng lão cười lớn, phất áo choàng, đi về hướng Hằng Nhạc Tông.

Với sức mạnh đáng gờm của họ, đại quân tứ phương cũng bắt đầu rút lui, trong đó có sáu phần lực lượng đã rút về chín phân điện lớn của Chính Dương Tông đã bị chiếm đóng, tạo thành thế bao vây điện chính của Chính Dương Tông.

“Trông chừng Thanh Vân, đừng để xảy ra sai lầm vào thời khắc mấu chốt”, nhìn đại quân đang rút lui, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo. Chu Ngạo bây giờ mặc áo giáp cũng như hắn, rất có phong thái thống soái, trong thời gian ngắn như vậy đã kiểm soát được Thanh Vân, thủ đoạn cũng rất cương quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK